Bạch Hổ bị thương rất nặng, cứ dựa vào thân phận mình là bệnh nhân trực tiếp chiếm cứ cái giường duy nhất trong căn phòng này.
Đối với điều này, Thiên Dịch không vừa ý, có điều nó không thèm đi tính toán, ai bảo Bạch Hổ bất kể là hình thể hay là năng lực, đều cao hơn nó rất nhiều.
Ừm, đương nhiên, hình thể Bạch Hổ được bọn họ mang trở về sau đó tỉnh lại liền khôi phục lại hình dạng ban đầu.
Thời gian xoay một phát, qua mấy ngày, cũng không có cái gì phiền toái tới tìm tận cửa. Vì lẽ đó, Thường Cảnh suy đoán, đại khái những người kia đã rời đi rồi.
Đối với ý nghĩ như thế, Thiên Dịch không phát biểu bất kỳ ngôn luận gì.
Bạch Hổ hiện tại đã hoàn toàn tỉnh táo, thế nhưng lại cứ như vương giả chiếm lấy giường của bọn họ không thèm đi, hơn nữa mỗi lần đều cùng Thường Cảnh nói chuyện, điểm ấy, khiến Thiên Dịch rất bực mình.
Thế nhưng bực mình thì cũng vô dụng, mỗi lần nó để Thường Cảnh cách ly Bạch Hổ xa một chút, Thường Cảnh đều mỉm cười vuốt lên đầu động viên nó, sau đó xoay người lại tiếp tục chăm sóc Bạch Hổ.
Đối với điều này, Thiên Dịch chỉ có thể câm miệng, thế nhưng mỗi lần Thường Cảnh vào nhà giúp Bạch Hổ đổi dược hoặc chăm sóc Bạch Hổ, nó cũng đi theo sau lưng, mãi đến khi Thường Cảnh làm xong những việc này mới chịu rời khỏi phòng.
Thiên Dịch nhìn thấy hành vi này của Thường Cảnh liền bất đắc dĩ, có điều Thường Cảnh không để ý, bởi vì y biết, Thiên Dịch sợ hãi mình sẽ bị thương.
Nói đến cùng, kỳ thật Thường Cảnh rất may mắn —— chính mình được Thiên Dịch mua về, nếu không bị một người lớn tuổi cao lớn vạm vỡ mang đi, y tuyệt đối sẽ từng giờ từng phút muốn chết thêm một lần nữa……
……
Ngày hôm nay, vết thương Bạch Hổ khép lại, Thường Cảnh vì hắn một lần nữa băng bó vết thương cẩn thận, sau đó liền muốn rời đi, lại bị Bạch Hổ kéo tay.
"Có chuyện gì?
"Thường Cảnh quay đầu lại hỏi. Bạch Hổ nhìn thấy Thường Cảnh dừng lại sau đó liền thu hồi móng vuốt chính mình, từ trong cổ họng phát sinh tiếng cười trầm thấp."Ngươi là giống cái rất thú vị, có hứng thú không, theo ta rời đi?" Hai móng vuốt đặt ở bên nhau, một đôi mắt hổ bình thản không gợn sóng, Bạch Hổ nhìn Thường Cảnh, cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm.
"Tôi sẽ không theo anh rời đi.
"Thường Cảnh không muốn nghĩ liền trực tiếp từ chối, y hiện tại đã có thể rất bình tĩnh đối với hai chữ giống cái hoàn toàn không cảm xúc rồi. Bạch Hổ vì câu trả lời của Thường Cảnh mà nở nụ cười, rất nhanh liền tiếp tục nói:"Ngươi thật sự dự định đi theo Tinh Linh vẫn chưa đủ lông đủ cánh này sao?
Ngươi đã là giống cái thành niên, nếu không có giống đực trấn an, chẳng mấy chốc sẽ tiến vào kỳ phát tình."
"Hả?" Thường Cảnh trợn to hai mắt, vẻ mặt như đang nói tôi không hiểu anh đang nói cái gì.
"Xem ra, cha ngươi vẫn chưa nói cho ngươi biết, mỗi một giống cái khi đến hai mươi tuổi, đều có một lần kỳ phát tình!
"Bạch Hổ nhẹ nhàng cười, thế nhưng trong giọng nói kia tại sao lại mang đến cảm giác ác ý nhỉ? Thường Cảnh:"……!!"
Ha ha, kỳ phát tình…… CMM kỳ phát tình!!!
Mặt không cảm xúc nhìn Bạch Hổ cũng giống như mình, Thường Cảnh không rảnh tiếp tục để ý tới Bạch Hổ, trực tiếp xoay người ra cửa, hiện tại y muốn yên tĩnh một chút.
Y cảm thấy thế giới này mỗi ngày đều đem đến cho y một sự mới mẻ nha, tại sao họa mi y bị biến nhỏ y cũng cố gắng chấp nhận rồi thế mà trời cao lại tiếp tục cho y sấm sét giữa trời quang?!
—— quả thật là muốn y chết đi một lần nữa mà, thế giới này, không phải dành cho người sống đâu QAQ
Ngồi ở cửa, Thường Cảnh hai mắt dại ra nhìn chằm chằm vào miệng giếng, nhìn miệng giếng đến nỗi nó muốn mọc ra đóa hoa ở đó luôn.
Ở bề ngoài không nhìn thấy gì, chỉ là mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm một chỗ đờ ra mà thôi, mà trong thực tế, trong lòng y lại không bình tĩnh nổi.
Trong lòng điên cuồng spam…… Màn hình đều bị y xoát muốn điên lên rồi!
—— kỳ phát tình mày được lắm, sẽ sớm gặp kỳ phát tình! Ha ha ha ha……
Hức hức, sớm biết như vậy y không nên trong tiết lịch sử ngủ gục trên lớp thì sẽ không xuyên đến cái thế giới không hiểu ra làm sao này lại càng không thay đổi thành giống cái có thể mang thai và cả họa mi không bị biến nhỏ, còn có, điểm trọng yếu nhất là, sẽ không bị kỳ phát tình chó má kia phát sinh.
—— Mẹ nó, y lại không phải mèo rừng trên thảo nguyên Châu Phi cứ đến mùa mưa thì có các loại kỳ phát tình……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!