Thường Cảnh ở trong lòng niệm hơn một trăm lần câu bình tĩnh, cuối cùng từ trạng thái chóng mặt dần dần tỉnh táo lại.
Thế nhưng, một lần nữa tỉnh lại, Thường Cảnh cảm thấy, y chí ít phải ở đây thật lâu thật lâu nữa.
Một lúc sau, Thường Cảnh không còn tâm tư ở trong nước rầu rĩ, tâm tình y bây giờ hoàn toàn chìm trong đáy vực sâu, không còn chuyện gì so với chuyện này đem lại đả kích thật lớn đến y.
Tùy tiện rửa sạch sẽ thân thể của mình, Thường Cảnh bơi lên bờ, cả người mệt mỏi, trong mắt đã không còn sắc thái sáng sủa, hiện tại nó giống như đêm tối dày đặc, không hề có một ánh sao.
Vừa định muốn mặc quần áo lên bờ, Thường Cảnh chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng —— không đem theo quần áo mới để thay rồi!
Nhìn quần áo bị chính mình ném sang một bên, Thường Cảnh đầu đầy hắc tuyến, y không muốn lại một lần nữa bận lại đồ dơ đâu.
Nhìn cái gùi phía sau Thiên Dịch, Thường Cảnh không xác định nó có mang tới quần áo hay không, ôm lấy ước ao nho nhỏ, Thường Cảnh gọi Thiên Dịch.
"Thiên Dịch.
"Thiên Dịch đứng dưới gốc cây cổ thụ, đã đếm tới con số một trăm, Thường Cảnh vừa phát ra âm thanh khiến cậu quên đi mất con số mình vừa đếm. Bất quá dù sao cái loại đếm số này cũng là vì Thiên Dịch quá nhàm chán nên mới làm thôi, lúc này nghe được người vợ tương lai của mình gọi, vội vã trả lời:"Tiểu Cảnh, sao thế?"
"Thiên Dịch, cậu có mang theo bộ đồ sạch không?"
Thường Cảnh vốn chỉ mang theo chút hi vọng, nên cũng không nghĩ tới Thiên Dịch sẽ trả lời, y từng bước đi lên bờ nhặt nhạnh quần áo, đem áo khoác quấn vào hông, dự định nếu Thiên Dịch không trả lời liền đành chấp nhận vậy.
"À, có.
"Thường Cảnh nắm lấy gùi sau lưng sau đó móc ra bộ đồ chính mình ngày hôm nay tiện tay nhét vào. Có điều thân thể nó không nhúc nhích, đầu cũng không xoay chuyển, trực tiếp lấy tay đưa ra sau lưng, lúc nói chuyện còn lắp ba lắp bắp, thế nhưng nếu cẩn thận nghe, vẫn có thể nghe được, bên trong lời nói còn có điểm thẹn thùng. Thường Cảnh chưa từng cảm thấy chữ"có" lại dễ nghe đến như vậy, lập tức bóng ma trong bóng tối liền biến mất, đáy mắt lộ ra tia sáng, y đang mặc vào hai tay áo đính lông vũ, không chút suy nghĩ nói với Thiên Dịch: "Thiên Dịch, bộ này là cậu đem đến cho anh sao, hiện tại anh lại không thuận tiện cho lắm."
"……" Gương mặt Thiên Dịch rối rắm, vẫn không nhúc nhích.
Thường Cảnh đợi rất lâu không thấy Thiên Dịch lại đây, ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nhưng khi vừa nhìn, nhất thời vui mừng mỉm cười.
Cái nụ cười này, khiến trong lòng vui sướng hơn rất nhiều, không còn lưu tâm đến chuyện khi nãy nữa.
Đầu lại linh hoạt xoay vài vòng, Thường Cảnh cũng nghĩ thông suốt, dù sao cũng đã nhỏ rồi, cần gì phải khó chịu với hố cha này làm gì, đằng nào cũng không về được, cứ đơn giản ở lại đây đi, xem như đang trải nghiệm vậy.
Thở một hơi thật dài, Thường Cảnh đại khái biết tại sao Thiên Dịch không nhúc nhích, cứ nhìn động tác Thiên Dịch vẫn còn duy trì như trước, đã hoàn toàn giải thích rõ rồi ——
Giống cái có sự khác biệt, Thiên Dịch lúc nào cũng nhắc nhở chính mình.
Có điều, Thường Cảnh thấy Thiên Dịch đáng yêu ngoan ngoãn, mặc dù đứa nhỏ này lúc nào cũng là tín đồ tôn sùng, thế nhưng đây là đứa nhỏ đáng yêu khiến người khác yêu thích.
Cũng không muốn làm khó dễ Thiên Dịch, Thường Cảnh tự mình đi lấy quần áo, động tác nhanh chóng cầm lên. Chỉ là y đánh giá cao sự thông minh của chính mình, y phục này đối với thế giới y đã từng sinh sống qua hoàn toàn khác nhau, y căn bản là xuyên không đến đây nha.
Gương mặt có chút trúc trắc, Thường Cảnh nhìn y phục kẹt trên người mình, vào lúc này thật sự không thể không phiền Thiên Dịch giúp đỡ.
Thường Cảnh cảm thấy da mặt mình quá dầy, thế nhưng mở miệng kêu một đứa bé để nó giúp mình mặc quần áo, vẫn cảm thấy thật khó nói.
Nhăn nhó một hồi, mãi đến tận có cơn gió lạnh thổi ngang qua người, Thường Cảnh hắt xì một cái đầy mạnh mẽ, lúc này mới cắn môi dưới, hít sâu một hơi âm thầm đưa ra quyết định.
Sau đó, y mở miệng: "Thiên Dịch, cậu có thể giúp anh một việc không?"
"Tiểu Cảnh có nhu cầu gì cần ta hỗ trợ sao?"
"…… À, có thể giúp anh bận y phục này một chút không?" Thường Cảnh nhắm mắt lại, một hơi liền nói ra.
Tiếp đó, là trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc thật lâu thật lâu…… Thường Cảnh nhìn bóng lưng Thiên Dịch không nhúc nhích, hơn nữa lại không trả lời chính mình, lại nói, lời y đã đưa ra yêu cầu đã trôi qua mười phút rồi.
Có đáp ứng hay không thì làm ơn trả lời dùm, để thân người trần như vậy rất là lạnh đó…… Trong nội tâm Thường Cảnh sâu sắc nhổ nước bọt.
Y cầm lấy áo lông bao bọc mình lại, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm sau gáy Thiên Dịch, một bộ cậu không đáp ứng anh anh sẽ không dời ánh mắt đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!