Chương 40: (Vô Đề)

"À, tuy rằng mùi máu tươi rất nhạt, thế nhưng vẫn có sức hấp dẫn rất lớn, chẳng trách những con Ung Cùng này đều vây xung quanh ngươi.

"Cười ha ha, nam nhân chế giễu nhìn Thường Cảnh, vẻ mặt tuy lười biếng nhưng hàm xúc lại mang ý cười. Thường Cảnh:"……

"Giận quá giận quá đi! Đã spam vô số lần năm ngoái mình mua được cái đồng hồ nay đã xuất hiện…… Có điều. Nhìn Thiên Dịch không động đậy nằm trong lòng ngực nam nhân, Thường Cảnh rất là lo lắng."Này, đến cùng anh là ai vậy, sao lại ôm Thiên Dịch, Thiên Dịch làm sao bị thương?!" Thường Cảnh liên tiếp hỏi ra nhiều vấn đề, dáng vẻ lo lắng kia nếu như không phải bởi vì bị lửa bao bọc vào bên trong, y phỏng chừng hiện tại đã xông ra ngoài.

"Ngươi hỏi ba vấn đề, muốn ta trả lời câu hỏi nào đây?" Nam nhân cười ha ha mở miệng, không quan tâm chút nào đám Ung Cùng đang vây xung quanh bọn họ.

"Trước tiên trả lời câu hỏi làm sao Thiên Dịch lại bị thương?" Bặm môi, Thường Cảnh ánh mắt thẳng tắp rơi vào trên người nam nhân.

"Ờ…… Đại khái là do, không tự lượng sức?

"Nghiêng đầu, nam nhân cứ như thế mà trả lời Thường Cảnh. Không tự lượng sức? Cái này mà được xem như là đáp án sao, Thường Cảnh mặt tối sầm lại, căm tức nheo mắt lại nhìn nam nhân, chuyện này căn bản là nói qua loa đi."Sau đó là vấn đề thứ hai, vì sao ta lại ôm hắn, đó là bởi vì ta xuất thủ cứu hắn nha." Đem Thiên Dịch thay đổi tư thế vác lên vai, giống như tư thế khiêng bao tải, nam nhân chừa ra một cái tay trực tiếp trong nháy mắt hạ gục đám Ung Cùng tính toán tới gần hắn, lúc sau, mới chậm rãi nói: "Còn lại vấn đề cuối cùng, ta là ai."

Nam nhân nhảy lên, độ cao kia quả thật không phải người thường có khả năng làm được —— gần như nhảy cao đến tận năm, sáu mét sau đó như đường cong parabol nhảy vào bên trong vòng lửa chuẩn xác không sai sót dừng lại trước mặt Thường Cảnh.

"Lúc trước ngươi cùng con Tinh Linh này đã cứu ta, ngươi quên rồi?

"Thường Cảnh nghe được nam nhân đứng trước mặt mình dùng ngữ khí bình thản nói xong câu đó. Sau đó, phản ứng của y là:"………………!!!

"Ôi trời, chuyện này không khoa học đâu!!! Con Bạch Hổ kia hóa ra lại tà mị đẹp trai nóng bỏng soái ca đây sao! Nhíu mày, Bạch Hổ tiến sát vào mặt Thường Cảnh, nở nụ cười,"Sao thế, không tin à, nếu không ta biến trở lại cho ngươi xem?

"Ôi trời, đây lại muốn đứng trước mặt mình biểu diễn biến hóa nữa sao…… Rất muốn gật đầu nha, nhưng mà…… Thường Cảnh thoáng nhìn ra bên ngoài chăm chú nhìn vào đám Ung Cùng, cùng Thiên Dịch bị Bạch Hổ vác trên vai như khiêng bao tải, yên lặng nuốt vào chữ"muốn" này.

"Thôi được rồi, trước tiên thả Thiên Dịch xuống đi."

"Được rồi." Ưỡn thẳng lưng, Bạch Hổ ngữ khí hơi tiếc nuối, có điều hắn vẫn đem Thiên Dịch vác trên vai đẩy vào lòng ngực Thường Cảnh, mặc kệ sức mạnh đó có thể khiến cho đối phương trực tiếp ngã sấp mặt xuống đất.

Cũng may Bony đúng lúc dùng đầu của mình chặn lại phần lưng Thường Cảnh, mới tránh cho Thường Cảnh cùng Thiên Dịch ngã xuống.

Thường Cảnh hướng về sau lùi một bước dài, mới ổn định bước chân của mình. Cẩn thận từng li từng tí một ôm lấy Thiên Dịch, Thường Cảnh nhắm mắt lại, lập tức đưa linh lực chữa trị bắt đầu giúp Thiên Dịch chữa trị.

Bạch Hổ nhìn Thường Cảnh sử dụng linh lực ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó nhìn thấy ở trong tay Thường Cảnh ngưng tụ ánh sáng màu trắng dìu dịu, càng thêm giật mình.

"Đây là…… Linh lực chữa trị?"

"Rất kinh ngạc sao?" Bony nhìn chằm chằm Bạch Hổ, vênh váo tự đắc hỏi: "Thú nhân tộc, Hỏa Phượng Hoàng bên nhữ vẫn khỏe chứ?"

"Đương nhiên là kinh ngạc rồi."

Bạch Hổ đem tầm mắt chuyển tới trên người Bony, đáy mắt hơi nghi hoặc một chút, "Ngươi là, Kỵ Hành thú?"

"Hừ." Bony kiêu căng hừ một tiếng, "Ngô đang hỏi nhữ, Hỏa Phượng Hoàng có khỏe không?"

"Rất khỏe.

"Đây là Bạch Hổ trả lời. Thế là, Bony khó chịu, những năm gần đây bị sao vậy, như thế nào mà một hai giống đực nhìn thấy nó đều không sợ hãi tí nào. —— nhất định là bọn họ vẫn chưa trải qua bản lĩnh"hô mưa gọi gió

"của mình, hừ hừ…… Nếu là như vậy, thôi được rồi, nó đại nhân đại lượnng không tính toán đến vụ này. Nếu như vào lúc này Thường Cảnh biết ý nghĩ của Bony, nhất định sẽ cười nghiêng ngả, trực tiếp nằm sấp xuống đất cười lăn lộn. Thường Cảnh chữa trị đã gần kết thúc, Thiên Dịch lông mi run rẩy, từ từ mở mắt ra."Tiểu Cảnh……"

Thường Cảnh nghe vậy, lúc này mới đem lo lắng dằn xuống, lập tức thu hồi linh lực chữa trị.

Đại khái là bởi vì sử dụng quá nhiều lần linh lực chữa trị, sắc mặt Thường Cảnh tái nhợt dị thường, trán y đổ mồ hôi rất nhiều, sau khi thu hồi linh lực, thân thể có chút đứng không vững.

Sau một hồi lảo đảo, Thường Cảnh cảm thấy mắt tối sầm lại, thân thể mềm nhũn, sau đó không còn cảm giác. Cả người Thường Cảnh nghiêng sang bên, vừa vặn ngã xuống vào lòng ngực Bạch Hổ.

Bạch Hổ chỉ cảm giác lòng ngực mình ghìm xuống, chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn thấy Thường Cảnh ngất xỉu trong lòng ngực mình, thế là, hắn động đậy cánh tay, đem người trực tiếp đẩy trở về trong lòng ngực Thiên Dịch.

"Tự ngươi ôm lấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!