Tuy rằng Thiên Dịch hay cường điệu với Thường Cảnh chính mình là giống đực, có thể tự bảo vệ mình, thế nhưng Thường Cảnh vẫn luôn giải thích qua một lần cùng Thiên Dịch, nói cả một đống đạo lý.
Xem ra, chỉ còn ba năm nữa Thiên Dịch mới thành niên, thế nhưng vóc dáng rất cao, nhìn cũng rất lợi hại nha.
Hơn nữa, ở thế giới này y chỉ nhận thức một người là Thiên Dịch, nếu Thiên Dịch có xảy ra chuyện gì, thì y phải làm sao bây giờ?
Tuy rằng nói như vậy có chút ích kỷ, thế nhưng ở một thế giới xa lạ không nơi nương tựa, Thường Cảnh xác thật phải cố gắng sống sót.
"Tiểu Cảnh, ta biết rồi, lần sau ta sẽ không trở về muộn nữa, em không cần sợ hãi.
"Vỗ vai Thường Cảnh, Thiên Dịch ưỡn ngực, trong lòng rất là cao hứng, bởi vì Tiểu Cảnh đang ỷ lại chính mình đó. Đúng vậy, Thiên Dịch đã tự động đem nỗi lo lắng bất an của Thường Cảnh, xem đó như là thành ý của y. Đại khái biến thành: Bởi vì buổi tối quá sợ bóng đêm nên thân là giống cái Thường Cảnh không dám ngốc nghếch ở trong nhà nên bắt nó trở về nhà không cần lên núi. Bởi vì giống cái luôn thẹn thùng xấu hổ, nên sẽ càng không dám nói ra"sớm chút trở về
", sau đó liền thay đổi thành một loại phương thức nói cho nó biết. —— trở lại thực tại, đây là những điều Thiên Dịch đang nghĩ đến, thế là nó rất thỏa mãn. Bởi vì cha nó nói cho nó biết, bảo vệ giống cái cùng để giống cái ỷ lại giống đực, mới là giống đực mạnh mẽ nhất. Nó đã trở thành giống đực mạnh mẽ nhất nha! Nghĩ tới đây, Thiên Dịch vốn đã đáng yêu khuôn mặt trở nên hơi ửng đỏ lên, nó ngượng ngùng nhìn thoáng qua Thường Cảnh, nói:"Tiểu Cảnh, nếu em sợ ở nhà một mình, có thể trực tiếp nói với ta, về sau, ta mang em cùng đi là được rồi."
"Ơ?
"Chớp chớp mắt, Thường Cảnh không rõ vì sao nhìn Thiên Dịch. Cánh phía sau Thiên Dịch giật giật, đôi tròng mắt trong suốt,"Nếu Tiểu Cảnh sợ ở nhà một mình thì trực tiếp nói với ta nha.
"Hóa ra cả nửa buổi này, Thiên Dịch hiểu lầm ý mình, có điều nhìn đứa nhỏ trước mặt này bên trong cặp mắt lấp lánh cùng nụ cười thỏa mãn, bỗng nhiên Thường Cảnh không muốn giải thích. Y suy nghĩ một chút, có thể đi theo Thiên Dịch cũng là một lựa chọn không tồi, thế là y không giải thích gì thêm, nở nụ cười,"Vậy được, sau này anh sẽ đi theo Thiên Dịch."
Chuyện này cứ thế mà bỏ qua, tuy rằng Thường Cảnh không thuận lợi khiến Thiên Dịch không cần chạy lên núi đi bắt linh thú cấp thấp gì đó đem đổi lấy bảo thạch, thế nhưng chí ít cũng cho mình tranh thủ có cơ hội lên núi.
Chính mình nhìn như thế nào đều so với Thiên Dịch có sức mạnh hơn nhiều, nếu thật có chuyện gì xảy ra, chính mình cũng có thể bảo vệ Thiên Dịch.
Thế giới này không có ti vi không có di động càng không có máy vi tính cũng không có những thú chơi xa hoa đồi trụy như những quán bar sống về đêm, vì lẽ đó mọi người đa số buổi tối đều ngủ rất sớm.
Nhưng nói đến ngủ, là cả một vấn đề.
Nhà Thiên Dịch chỉ có một phòng, trong phòng cũng chỉ có một cái giường, thế cho nên, chờ đến khi Thiên Dịch tẩy rửa qua loa muốn bò lên giường, liền nghĩ tới chính mình mới vừa mua giống cái về kia.
Thường Cảnh tự mình bò lên giường, lúc này đột nhiên nhìn Thiên Dịch đứng ở trước giường bất động, liền hỏi: "Thiên Dịch, làm sao vậy?
"Thiên Dịch bị Thường Cảnh dọa một tiếng, đột nhiên hoàn hồn, sau đó cả khuôn mặt trở nên đỏ chót. Có điều nó quay lưng về phía đèn dầu, vì lẽ đó đứng ở hướng Thường Cảnh không nhìn thấy trên mặt nó đỏ ửng. Sứt mẻ nói lắp bắp, Thiên Dịch ngó sang chỗ khác, không nhìn đến trên giường Thường Cảnh cởi hết ra chỉ còn áo sơ mi đơn giản, nhỏ giọng nói:"Tiểu Cảnh, giống cái có sự khác biệt, em ngủ trên giường, ta, ta ngủ trên sàn nhà là được rồi."
Thiên Dịch trong bộ dạng này thật sự suýt chút nữa khiến Thường Cảnh cười bò ở trên giường, y trực tiếp đưa tay kéo tay Thiên Dịch, cười híp mắt nói: "Sàn nhà lạnh lắm, chúng ta ngủ chung với nhau đi."
"Không được không được, chúng ta vẫn chưa có thành hôn, không thể cùng giường.
"Đưa tay lắc như trống bỏi, Thiên Dịch nhìn chăm chú vào Thường Cảnh. Thường Cảnh thấy trên đỉnh đầu lỗ tai Thiên Dịch bắt đầu run lên, thật là quá moe đi, còn có cánh sau lưng nó đong đưa đến đong đưa đi, trong lòng nổi lên hiếu kỳ, nhân tiện nói:"Thiên Dịch, lúc cậu ngủ, đôi cánh thì phải làm sao?"
Lỗ tai run lên, Thiên Dịch ngượng ngùng vò vò đầu, "Kỳ thật ta đã quá quen thuộc với đôi cánh này nên thời điểm khi ngủ đều không thu hồi lại."
"Như vậy à."
Thường Cảnh tỉnh ngộ, sau đó thuận lợi kéo Thiên Dịch đến bên cạnh mình, sờ lên lỗ tai nó đang dựng thẳng, cười ha ha nói: "Thiên Dịch hiện tại vẫn là con nít, sẽ không làm điều gì đó với anh đúng không?"
"Dạ, cha nói, sau khi thành hôn mới tính đến chuyện sinh bảo bảo."
"Đúng rồi, thế cho nên Thiên Dịch cứ ngủ chung với anh đi."
Nghiêng đầu, Thiên Dịch vẫn kiên trì, "Không được không được, em là giống cái, mà ta là giống đực, cho dù ta hiện tại vẫn chưa thành niên, nhưng chúng ta không thể ngủ chung cùng nhau."
Thường Cảnh không còn cách nào khác, cũng không thể để cho Thiên Dịch ngủ dưới đất, không thể làm gì khác hơn là nói: "Nhưng Thiên Dịch mua anh về làm vợ, mà người vợ, là phải cùng Thiên Dịch ngủ chung với nhau."
Thiên Dịch chớp mắt, cảm thấy cũng có chút đạo lý, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, lại tiếp tục lắc đầu, nói: "Tuy rằng Tiểu Cảnh là ta mua về làm vợ, sau này sẽ làm vợ ta, nhưng hiện tại chúng ta còn chưa kết hôn, vẫn không thể cùng ngủ với nhau."
"……
"Thường Cảnh thất thần ngước mắt lên nhìn trời, y nghĩ thật muốn bổ đầu Thiên Dịch ra xem bên trong có gì! Sau một hồi im lặng, Thiên Dịch chạy tới ba cái rương lớn bên cạnh, lúc này đang định lấy tấm chăn dự bị bên trong ra. Con ngươi Thường Cảnh chuyển động, nhanh trí nói:"Nhưng mà, Thiên Dịch à anh không dám ngủ một mình, anh sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!