Chương 23: (Vô Đề)

Nghe xong lời Thiên Dịch giải thích, Thường Cảnh nhất định phải một lần nữa suy nghĩ lại, trên đại lục này đến cùng là thiên hướng theo tây hóa hay là đông hóa.

Đương nhiên, vấn đề này chỉ quấy nhiễu y trong chớp mắt, rất nhanh liền vứt ra sau đầu đặt chú ý đến bữa sáng hấp dẫn ngay trước mặt —— dù sao, thời điểm đói bụng, suy nghĩ đến vấn đề nào đó là một chuyện khiến người khác không vui.

Lúc dùng bữa sáng mọi người rất yên tĩnh, không ai phát ra một âm thanh nào. Mãi đến tận khi ăn uống no đủ, Thiên Dịch kéo Thường Cảnh ra bên ngoài đi dạo, Bỉ Nặc phía sau vẫn không nhanh không chậm đi theo —— điều này vốn dĩ khiến Thiên Dịch hậm hực càng thêm phẫn nộ dữ dội.

Nếu không phải có một đôi tay khinh nhu vỗ về cậu, đánh tan lửa giận trong lòng, có thể biết trước, hiện tại nên đánh là sẽ đánh rồi.

Đi được mấy bước, Thiên Dịch dừng lại, lôi Thường Cảnh đi lên phía sau mình, sau đó đôi mắt thẳng tắp quét đến trên người nam nhân đi phía sau.

"Tại sao ngươi vẫn đi theo ta!"

Nghiến răng nghiến lợi, Thiên Dịch nói từng câu từng chữ như nhảy múa ra bên ngoài!

"Ta không phải đi theo ngươi." Tầm mắt Bỉ Nặc chuyển tới trên người Thường Cảnh, nhàn nhạt nói, "Ta chỉ đi theo y thôi.

"Đối với hắn không cần chỉ mặt gọi tên, người ở chỗ này cũng biết là nói ai. Hầu như trong lúc đó, Thiên Dịch liền muốn đọc thần chú mở ra linh lực nhắm về phía Bỉ Nặc, có điều cậu còn chưa hành động, đã bị Thường Cảnh phía sau bắt lấy tay."Không được."

Thường Cảnh âm thanh bình đạm vang lên, thành công ngăn lại động tác Thiên Dịch.

"Vì sao lại muốn đi theo tôi, ờ, Phục Ân tiên sinh?" Thường Cảnh suy nghĩ một chút, vẫn là trực tiếp hỏi ra vấn đề.

"Cậu thức tỉnh linh lực chữa trị."

Không dấu diếm, Bỉ Nặc trực tiếp trả lời vấn đề Thường Cảnh, hơn nữa làm sáng tỏ nói rõ mục đích của chính mình, "Ta cần sự giúp đỡ của cậu."

"Không, chúng ta không muốn giúp ngươi."

Thiên Dịch kéo Thường Cảnh đứng ở phía sau nhích lại gần mình, ánh mắt cậu trừng trừng nhìn chằm chặp Bỉ Nặc, nhíu mày, "Tiểu Cảnh chỉ là Nhân tộc bình thường."

Bỉ Nặc lông mày cũng hơi nhíu lại, hắn vẫn chưa nhìn Thiên Dịch, mà là nhìn chằm chằm Thường Cảnh, "Chỉ có cậu mới có thể giúp đỡ em ấy, hiện tại em ấy đã chìm vào giấc ngủ say."

Thanh âm Bỉ Nặc có chút chua xót, dần dần trở nên có chút đau thương, "Em ấy là bầu bạn của ta."

"Tại sao chúng ta phải giúp đỡ ngươi, phải biết chúng ta cũng không có nghĩa vụ này." Thiên Dịch không chút nghĩ ngợi liền từ chối, cậu không thể dẫn Thường Cảnh đi đến một nơi xa lạ, hơn nữa nơi đó, còn có biết bao nhiêu nguy hiểm, chỉ vì Ma tộc nói một tiếng cần giúp đỡ, thì phải nghe theo sao.

Huống hồ, trăm ngàn năm qua, Tinh Linh và Ma tộc tuy rằng chung sống hòa bình, thế nhưng cũng không quên đi cuộc chiến đối đầu với nhau mười triệu năm trước.

Tinh Linh không thích Ma tộc, Ma tộc cũng chưa chắc đối đãi tốt với Tinh Linh, tuy rằng Bình Thành nhân khẩu cũng có Tinh Linh và Ma tộc, thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến bầu không khí tồn tại này.

"Ta thỉnh cầu ngươi."

Bỉ Nặc đôi mắt đen bình tĩnh nhìn Thường Cảnh, biểu tình bất biến, ánh mắt khẽ lay động, lộ ra biểu hiện thỉnh cầu.

"Có thể nói cho tôi biết, làm sao anh lại biết tôi có linh lực chữa trị?" Nghiêng đầu, Thường Cảnh đột nhiên hỏi.

"Ta có thể từ trên người cậu cảm giác được cùng Nhân tộc bình thường có sự bất đồng, ta đã từng may mắn xem qua Tinh Linh sử dụng linh lực chữa trị, thế nên đối với linh lực chữa trị tự nhiên sẽ biết, so với người bình thường mẫn cảm hơn nhiều lắm.

"Đây là câu dài nhất mà Bỉ Nặc đã từng nói qua, dứt lời, hắn tiếp tục nhìn Thường Cảnh, trong mắt, vẫn mang theo thỉnh cầu như cũ. Nghe xong lời Bỉ Nặc nói, Thường Cảnh nhíu mày, thật lòng suy nghĩ có nên giúp đỡ hay không. Nhìn dáng vẻ Thường Cảnh, Bỉ Nặc mắt sáng rực lên, hơi cúi người xuống làm một tư thế thỉnh cầu:"Ta thật sự bức thiết hi vọng sự giúp đỡ từ cậu."

Cuối cùng, Thường Cảnh quay đầu nhìn Thiên Dịch, trong ánh mắt không hề có một tiếng động hỏi dò: "Thiên Dịch, anh có thể giúp đỡ không?"

Thiên Dịch không nói lời nào, bờ môi cậu mân lên, có thể thấy cậu cũng không đồng ý Thường Cảnh đi trợ giúp người trước mặt.

"Chúng ta nên giúp hắn."

Thường Cảnh nói, tiếp tục nhìn người đứng bên cạnh mình.

"Tiểu Cảnh, chúng ta có thể sẽ gặp nguy hiểm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!