Chương 22: (Vô Đề)

Có điều rất nhanh, Thường Cảnh liền đem ánh mắt thu hồi, bởi vì y phát hiện, nhìn một người xa lạ như vậy, đó là hành vi không lễ phép.

Tuy rằng trong lòng rất thán phục, thế nhưng trên mặt đã bình thản như cũ. Thường Cảnh tự nhận là, từ trước cho tới nay chưa từng gặp qua nam nhân đứng đối diện kia, tướng mạo lẫn khí chất, khiến y không thể nói ra cảm thụ của mình.

Kinh diễm!

Không, cái từ này không thể hình dung được ấn tượng đầu tiên khi nhìn đến.

Thường Cảnh nghĩ đi nghĩ lại, có hâm mộ lẫn ghen tị, đó là một loại cảm giác kinh diễm quen thuộc đi.

Tuy rằng tướng mạo Thiên Dịch cũng cực kỳ tốt, thế nhưng hiển nhiên, đối diện với nam nhân càng ưu tú, hơn nữa khí chất của nam nhân kia nhìn thật bất đồng.

"Tiểu Cảnh?"

Thiên Dịch đứng phía sau Thường Cảnh, cũng không chú ý tới người đứng phía trước đang thất thần, cậu chỉ là hiếu kỳ, tại sao Thiên Dịch lại không đi.

"Ừ, Thiên Dịch, chúng ta đi thôi."

Trả lời một câu, Thiên Dịch liền dẫn đầu đi ra cửa phòng, hướng tới chỗ cầu thang đi đến.

Thiên Dịch đi phía sau chỉ cách vị trí Thường Cảnh một bàn tay, ở vị trí của cậu, có thể nhìn thấy, chỉ cách một bước là có thể sánh vai đi cùng, lúc này lông mày hơi nhíu lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Mím đôi môi có chút khô khốc, ánh mắt Thiên Dịch từ trên người Thường Cảnh vẫn chưa rời đi.

Sáng sớm hôm nay vừa hôn môi, hiện tại nghĩ đến hồi ức này vẫn mang đến cảm giác tươi đẹp, Thiên Dịch hiểu rõ mình, luyến tiếc cảm giác này.

—— có điều, vợ mình hiện tại đang trầm mặc, là do buổi sáng mình tùy tiện hôn môi sao?

Nghĩ đến đây ánh mắt Thiên Dịch lóe sáng, đôi mắt nhìn Thường Cảnh trở nên càng thâm thúy hơn.

Hai người cứ như vậy trầm mặc đi tới cầu thang, thậm chí xuống tới phòng khách.

Hai người xuất hiện, gây sự chú ý đến tất cả mọi người đang dùng cơm, bọn họ ngẩng đầu lên, nhìn Thường Cảnh cùng Thiên Dịch một chút, cũng không nhìn quá nhiều, lại lần nữa cúi đầu, tiếp tục dùng bữa sáng.

Tiểu nhị cười híp mắt xuất hiện trước mặt Thường Cảnh cùng Thiên Dịch, dẫn bọn họ đi tới bàn trống.

Sau khi hai người ngồi xuống, Thường Cảnh liền nâng hai tay lên, đặt lên mặt bàn đã có dấu hiệu xưa cũ, hai tay nâng khuôn mặt của mình, ánh mắt nhìn xa xăm, chăm chú quan sát cảnh vật ngoài đường.

Thiên Dịch đôi mắt không chớp nhìn Thường Cảnh, rất sợ nếu mình chỉ cần chớp mắt một cái thôi, người vợ trước mắt này, biến mất không còn thấy tăm hơi.

Lúc này, cậu không có lúc nào là không chờ mong, mình nhanh chóng thành niên. Bởi vì vào lúc đó, cậu sẽ cùng Thường Cảnh thành hôn, ký kết khế ước sinh tử, có như vậy, cậu không cần phải lo lắng, lúc này vợ mình ngồi ngay trước mặt, sẽ đột nhiên biến mất không còn thấy nữa.

Hai người trầm mặc, đợi đến khi sáng sớm Thiên Dịch nhìn thấy nam nhân kia xuất hiện.

Nam nhân rất thong dong đi xuống lầu, trong ánh mắt của tất cả mọi người có mặt trong phòng, không nhìn đến tiểu nhị muốn dẫn hắn đi đến đúng vị trí, đường hoàng đi tới bên bàn Thường Cảnh cùng Thiên Dịch đang ngồi.

Cúi đầu, hắn không nhìn Thiên Dịch ngồi một bên, mà là đưa ánh nhìn về phía Thường Cảnh.

Con ngươi sẫm màu phản chiếu hoàn toàn nét mặt có chút kinh ngạc của Thường Cảnh, bỗng nhiên hắn câu môi nở nụ cười, âm thanh trầm thấp gợi cảm, "Xin hỏi, ta có được may mắn cùng cậu đồng thời dùng cơm?

"Thường Cảnh khẽ nhếch miệng, hiển nhiên là kinh ngạc. Có điều, trải qua sự kiện Rohan cùng với sự kiện ở trong núi gặp thú Ly Lực, khiến Thường Cảnh càng hiểu chế độ của thế giới này, ừm, hoặc là nói chính là quy tắc. —— giống cái, vĩnh viễn đứng ở vị trí yếu ớt. Cho nên, cho dù nam nhân có hỏi mình, Thường Cảnh vẫn quay đầu nhìn Thiên Dịch, hỏi dò ý kiến của cậu. Thiên Dịch cau mày, nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt bọn họ, hơn nữa còn là một tên Ma tộc."Ngươi là ai.

"Thiên Dịch giọng nói lạnh lùng, xuất phát từ ý tứ bảo vệ, cậu đứng lên, hơn nữa hướng về phía trước vài bước, vừa vặn đứng ngay giữa nam nhân cùng Thường Cảnh, tách hai người bọn họ ra. Nam nhân lúc này mới đưa mắt từ trên người Thường Cảnh chuyển qua trên người Thiên Dịch. Con ngươi màu đen lẳng lặng nhìn Thiên Dịch trong chốc lát, hắn mới dùng ngữ khí bình thản mở miệng,"Bỉ Nặc ・ Phục Ân."

"Ta tưởng, nơi này còn rất nhiều bàn trống."

Thiên Dịch mở miệng, ngữ khí không một chút nào hòa hoãn, cho dù nam nhân đã báo ra tên của chính mình thì cũng vẫn là như vậy.

"Hay là, ngài có thể chọn vị trí ở bên kia."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!