Chương 42: (Vô Đề)

Edit: Leia

6 giờ tối hôm đó Tạ Đàm Phong đăng thông báo come

-out lên trang Weibo cá nhân khiến toàn cõi mạng nổ tung trong nháy mắt, cũng đóng góp cho quần chúng nhân dân cả nước có thêm món khai vị nhâm nhi trước giờ cơm tất niên ba mươi Tết.

Thời điểm lướt đến bài Weibo này Lương Tâm Trừng đang gặm một cái đùi gà kho vừa múc trong nồi ra, cậu đọc hết bài thông báo của ảnh đế Tạ, không nhịn được phải cảm thán:

"Thầy Tạ trâu bò quá, dám làm dám chịu trực tiếp công khai luôn."

Hạ Viễn Hàng rút khăn giấy lau nước thịt dính bên mép cho cậu:

"Nếu em muốn thì anh cũng làm được."

"Thôi bỏ đi, chúng ta không phải thầy Tạ, cũng không có hậu thuẫn lớn như Thịnh Tinh, không chống đỡ nổi dư luận công kích đâu."

Hình tượng Tạ Đàm Phong trong mắt công chúng cực kỳ tích cực, không ai ngờ anh ta sẽ chọn con đường trực tiếp công khai tính hướng không thèm kiêng nể như thế này, đối tượng lại còn là thiếu gia nhà giàu Đinh Nghiêu chỉ vừa bước qua tuổi thành niên.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà vô số tin tức tốt xấu thật giả lẫn lộn liên tiếp bị tung ra, tuy vẫn có người lên tiếng chúc phúc nhưng âm thanh mắng chửi phản đối cũng rất nhiều.

Fandom của hai đương sự thì nháo nhào combat, quả thực là gây ảnh hưởng không mấy tốt đẹp.

"Tưng bừng một trận là xong ấy mà. Pháp luật đã công nhận, mọi người có khó chấp nhận cỡ nào cuối cùng vẫn phải chấp nhận thôi."

"Anh xem, có fan còn tốt bụng nhắc nhở nếu chúng ta đang yêu nhau thật cũng đừng nôn nóng công khai, lén đi ký giấy là được, không cần để các cô ấy biết đâu."

Lương Tâm Trừng vui vẻ chìa bình luận fan viết trên trang chủ của mình cho Hạ Viễn Hàng xem. Anh nghiêm túc suy xét một lát rồi hỏi Lương Tâm Trừng:

"Hay là chúng ta đi ký giấy thật đi?"

"Hứ, lần trước là ai nói cầu hôn không thể tùy tiện ấy nhỉ?"

Hạ Viễn Hàng bất đắc dĩ bật cười, dù ngày mai hai người dắt nhau đi đăng ký kết hôn thật anh cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng việc trọng đại như cầu hôn đúng là cần một chút thành ý, anh muốn nó càng long trọng càng tốt.

Lương Tâm Trừng forward thông báo của Tạ Đàm Phong kèm lời chúc phúc, Hạ Viễn Hàng tiếp tục chuyển phát bài của cậu. Lương Tâm Trừng cười nhắc:

"Thao tác của anh lộ liễu quá, không sợ quản lý nhìn thấy sẽ tức giận à? Còn nữa, đừng quên chúng ta chưa follow nhau lại đâu, anh forward bài của em làm gì?"

"Hướng Kiều biết quan hệ của chúng ta rồi, anh đã nói thẳng từ lâu, anh ta bảo cứ biểu hiện như bình thường rồi dần dần để fan ngầm hiểu rõ là được. Còn chuyện forward, lần trước em forward Weibo giúp anh mắng người mà quên nhanh thế?"

Lương Tâm Trừng không còn mặt mũi cãi lại, bèn gắp thức ăn nhét vào miệng Hạ Viễn Hàng:

"Thôi ăn cơm đi, nhiều đồ ăn thế này sợ là ăn đến mai cũng không hết."

Bữa cơm tất niên tổng cộng mười món chất đầy hết mặt bàn trà. Trong nhà chỉ có hai người nên rất ít khi bọn họ ngồi lên bàn cơm đàng hoàng, ngày thường luôn là ngồi trên sô pha vừa ăn vừa xem chương trình TV hoặc phim ảnh này nọ.

Lương Tâm Trừng ăn rất ngon miệng, vừa nhai thức ăn vừa thuận tay ấn điều khiển từ xa, chương trình gala Tết Âm Lịch một tiếng nữa mới phát sóng, hiện giờ TV đang chiếu phần phỏng vấn hậu trường. Mười mấy năm rồi cậu không xem qua những chương trình như thế này, xem lâu còn cảm thấy rất thú vị.

Hạ Viễn Hàng lột sạch một con tôm ném vào chén Lương Tâm Trừng, thấy cậu chỉ xem xuân vãn thôi mà cũng vui như vậy thì càng xót xa hơn:

"Mọi năm em ăn Tết như thế nào?"

Lương Tâm Trừng nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình TV, thuận miệng trả lời:

"Trước năm học cấp ba thì luân phiên ở nhà họ hàng, lên cấp ba em đăng ký ở ký túc xá, kỳ nghỉ Tết vẫn có thể trọ lại trong trường…"

Ánh mắt cậu chuyển hướng về phía Hạ Viễn Hàng:

"Anh còn nhớ ông Triệu làm bảo vệ thường trực không? Ông ấy cũng không có người nhà, những năm đó cứ đến tối ba mươi là em lại ở phòng trực bảo vệ cùng ông ấy ăn sủi cảo mua siêu thị. Bắt đầu từ lúc lên đại học thì chỉ còn mỗi một mình, ở đâu cũng như nhau."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!