Edit: Leia
Sau Tết tây, Hạ Viễn Hàng cùng quản lý đi gặp mặt đoàn phim《 Huyền Thưởng Lệnh 》để ký hợp đồng. Có thể thuận lợi bắt được vai diễn vào tay, Hạ Viễn Hàng quả thật rất bất ngờ. Vị phó đạo diễn quen biết từ trước lén tiết lộ rằng nhờ một trong các nhà sản xuất là Tạ Đàm Phong lên tiếng nên cuối cùng bọn họ mới quyết định chọn anh vào vai nam chính.
Tin tức lạ lùng càng khiến Hạ Viễn Hàng ngạc nhiên hơn, tuy anh đúng là có chút giao tình với Tạ Đàm Phong, nhưng quan hệ không thân đến mức có thể khiến đối phương ra mặt mạo hiểm vì mình. Có điều dù thế nào vẫn phải nói cảm ơn, cho nên vừa thấy người xuất hiện anh đã vội chạy tới bắt chuyện.
Tạ Đàm Phong hờ hững đáp: "Không cần cảm ơn tôi, cảm ơn Lương Tâm Trừng đi, là cậu ấy đề cử cậu đấy."
Hạ Viễn Hàng ngẩn người, bởi vì Lương Tâm Trừng chưa từng đề cập đến chuyện này ở nhà. Tuy không biết cậu đã nói những gì với Tạ Đàm Phong nhưng anh ta chịu bán mặt mũi đúng là vô cùng hiếm thấy, chắc chắn phải tốn không ít công sức. Hạ Viễn Hàng vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, anh thà không có vai diễn cũng không muốn Lương Tâm Trừng phải hạ mình luồn cúi cầu xin người ta, không biết mình có chỗ nào đáng để đồ ngốc kia phải vất vả như vậy.
Từ lúc đó trở về sau Hạ Viễn Hàng luôn thất thần, sau khi ký hợp đồng xong lại tiếp tục phải đi ăn bữa cơm với các nhà sản xuất và tổ đạo diễn. Tiệc tan rồi Hướng Kiều mới tóm được cơ hội thì thầm hỏi anh: "Cậu làm sao thế? Cứ thất thần mãi."
"Không có gì, về thôi."
Hướng Kiều tự đi xe đến, lại không về chung đường với Hạ Viễn Hàng nên ra khỏi khách sạn hai người lập tức tách làm hai hướng. Hạ Viễn Hàng đánh xe ra khỏi bãi đỗ ngầm, trông thấy biên kịch Lam Phong Tinh đang đứng trước cửa khách sạn gọi điện thoại bèn rẽ vào, đoạn dừng ngay trước mặt cô hạ cửa sổ xuống: "Chị Lam muốn đi đâu à? Có cần tôi cho quá giang một đoạn không?"
Lam Phong Tình cúi người đọc địa chỉ, cười hỏi anh: "Có phiền cậu quá không? Nếu không tiện đường thì thôi."
"Tiện mà, để tôi đưa chị đi."
Đối phương không từ chối, nói một tiếng cảm ơn xong tự mở cửa bước lên xe.
Lam Phong Tình là biên kịch của《 Huyền Thưởng Lệnh 》, cũng là tác giả tiểu thuyết nguyên tác. Cô gái này khoảng hơn ba mươi tuổi, diện mạo bình thường tính cách điềm đạm. Vừa rồi trên bàn cơm cô gần như không nói được bao nhiêu câu, chỉ mỉm cười phụ họa theo lời người khác, Hạ Viễn Hàng có ấn tượng khá tốt với cô.
"Tôi đã xem qua tiểu thuyết nguyên tác rồi, tình tiết khác kịch bản phim khá nhiều, nhưng bên nào cũng viết rất tốt."
Hạ Viễn Hàng tùy ý tìm đề tài nói chuyện, Lam Phong Tình mỉm cười: "Tôi lại cảm thấy bản tiểu thuyết hay hơn."
"Ừm… Đúng là ở phương diện tình tiết thì bản tiểu thuyết kiểm soát tốt hơn, kịch bản phim phải lược chỗ này bổ sung chỗ kia, sẽ khiến một số phần bị khiên cưỡng mất tự nhiên."
"Đành chịu thôi," Lam Phong Tình bất đắc dĩ thở dài, "Cậu biết quy tắc trong giới rồi đấy, nhà đầu tư là người quyết định cuối cùng, tôi chỉ có thể dùng hết khả năng giữ lại những gì mình muốn truyền đạt."
Hạ Viễn Hàng gật đầu: "Tôi hiểu, thật ra trước kia tôi có đọc mấy tác phẩm khác của chị Lam rồi. Thời tôi còn đi học, quyển《 Thế giới thần tiên của Tiểu Nhị Bảo 》nổi tiếng lắm. Một người bạn của tôi siêu thích quyển này, lần tái bản nào cũng mua về, lại còn xem đi xem lại rất nhiều lần."
Lam Phong Tình nghe vậy rất bất ngờ: "Cậu xem cả quyển đấy cơ à? Sách từ mười mấy năm trước rồi mà bạn cậu vẫn thích?"
"Đúng vậy," Hạ Viễn Hàng nghiêm túc nói, "Cực kỳ thích."
Lam Phong Tình cảm thán: "Quyển sách đó tôi viết thời còn học đại học, rất nhiều người nói nó quá bay bổng lại còn nhiều suy nghĩ không thực tế. Bây giờ phong cách tiểu thuyết này đã thoái trào rồi, chứ thật ra tôi cũng thích nó lắm. Có thể tái bản vài lần là do nhà xuất bản nể mặt tôi hợp tác lâu năm nên đặc cách, chứ mấy lần sau gần như không bán được bao nhiêu quyển cả, người như bạn cậu hiếm lắm đấy."
"Tôi cũng cảm thấy nó khá thú vị, chị Lam không có ý định chuyển thể sao?"
"Đúng là có nghĩ đến, nhưng nói thế nào nhỉ… Xem như đây là chấp niệm của tôi đi, nếu thật sự được chuyển thể tôi không muốn nó bị cải biên quá nhiều. Nếu vì ý kiến của nhà đầu tư mà sửa đổi hoàn toàn kịch bản thì chi bằng đừng làm. Còn cả vấn đề diễn viên, tôi cũng muốn được tự mình tuyển chọn. Yêu cầu nhiều lại không phải tiểu thuyết hot cơ bản sẽ không có ai hứng thú đầu tư đâu, mà tôi lại không thích làm ẩu tả, những cảnh tượng kỳ ảo trong truyện muốn đạt hiệu ứng tốt nhất chắc chắn phải bỏ rất nhiều tiền. Tôi từng nhờ người tính toán sơ bộ, cần ít nhất là hai trăm triệu tệ chưa bao gồm thù lao diễn viên và chi phí quảng bá hậu kỳ. Doanh thu phòng vé của phim điện ảnh đề tài này chỉ sợ là không đủ hòa vốn."
Hạ Viễn Hàng mím môi không nói thêm gì nữa, chỉ biết an ủi cô: "Có lẽ một ngày nào đó sẽ có người hứng thú với đề tài này, lại có cả năng lực đầu tư không chừng."
"Ha, tôi cũng mong thế."
Hạ Viễn Hàng đưa Lam Phong Tình đến nơi, trước khi đối phương xuống xe, anh lấy ra một quyển《 Thế giới thần tiên của Tiểu Nhị Bảo 》bản mới nhất đưa cho cô, cười nói: "Có thể phiền chị Lam ký tên cho bạn tôi được không?"
"Không thành vấn đề," Lam Phong Tình rất hào phóng lấy bút ra, lật trang bìa sách, "Bạn cậu tên gì? Để tôi viết lời đề tặng."
"Tâm Trừng, Lương Tâm Trừng."
Lam Phong Tình sửng sốt, sau đó bật cười: "Lương Tâm Trừng á? Tôi cũng thích cậu ấy lắm, phim của cậu ấy tôi xem hết rồi, tiếc là chưa có cơ hội hợp tác."
Hạ Viễn Hàng cười gật đầu: "Sẽ có cơ hội thôi, chị Lam thấy em ấy có hợp với nhân vật Tiểu Nhị Bảo không?"
Lam Phong Tình dừng bút nghiêm túc suy nghĩ, lại bật cười lần nữa: "Đúng là rất hợp đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!