Edit: Leia
Bộ phim đóng máy vào hạ tuần tháng 11, ngày Lương Tâm Trừng trở về Bắc Kinh trời đổ một trận tuyết, cũng chính là đợt tuyết đầu mùa của năm nay.
Vừa ra khỏi sân bay lên xe bảo mẫu, cậu lập tức nhắn WeChat cho Hạ Viễn Hàng báo bình an, bên kia trả lời rất nhanh: [ Đến nơi an toàn là tốt, về nhà nhớ nghỉ ngơi cho khỏe. ]
Lương Tâm Trừng cong môi hướng mắt ra ngoài cửa sổ, sau đó gửi cho Hạ Viễn Hàng một tin nhắn thoại: [ Hôm nay Bắc Kinh có tuyết rơi, tiếc là anh không ở đây. ]
Từng bông tuyết bay lả tả bên ngoài rất đẹp, Lương Tâm Trừng vốn thích ngắm tuyết, chỉ tiếc người muốn ngắm cùng hiện tại không ở nhà, Hạ Viễn Hàng đang đi sự kiện ở tỉnh khác vẫn chưa trở về.
[ Ngày mai tôi về rồi, chờ nhé. ]
Lương Tâm Trừng cười khẽ: [ Được. ]
Phim đã đóng máy nhưng công việc của Lương Tâm Trừng thì chưa xong hoàn toàn, ngay sau hôm trở lại Bắc Kinh cậu lại phải vào studio quay chụp quảng cáo phục vụ cho công tác quảng bá phim.
Phong cách quảng cáo lần này theo thiên hướng quyến rũ, nhiếp ảnh gia là người nước ngoài có tay nghề rất cao, anh ta chuyên nghiệp cầm tay chỉ cho Lương Tâm Trừng từng động tác, thần thái, ánh mắt lẫn biểu cảm.
Màn trập không ngừng ấn xuống, tiếng khen ngợi Lương Tâm Trừng cũng không dứt bên tai, nhiếp ảnh gia luôn miệng tâng bốc cậu đáng yêu, xinh đẹp quyến rũ, ánh mắt nhìn cậu càng lúc càng chăm chú lộ liễu.
Lương Tâm Trừng vốn không thoải mái với thái độ này nhưng chỉ có thể xem như đối phương phục vụ công việc, cố gắng không biểu hiện mất tự nhiên ra ngoài đồng thời dùng hết khả năng phối hợp với nhiếp ảnh gia.
Buổi quay chụp diễn ra cả ngày trời, đến tận chiều tối mới kết thúc. Trước khi ra về Hạ Viễn Hàng đúng lúc gọi tới, Lương Tâm Trừng nhận điện thoại từ chỗ trợ lý ra ngoài hành lang nghe máy.
"Bây giờ em đang ở đâu?"
"Đang chụp quảng cáo, có gì không?"
"Bao lâu nữa mới kết thúc?"
"Nhanh thôi, chắc khoảng nửa tiếng."
"Gửi địa chỉ đi, anh đến đón em." Ngữ khí Hạ Viễn Hàng hơi gấp gáp, Lương Tâm Trừng không nghĩ gì nhiều đã đồng ý, cúp máy xong lập tức phát địa chỉ qua cho anh.
Cậu vừa cất di động xoay người chợt trông thấy vị nhiếp ảnh gia đang vừa uống cà phê vừa quan sát mình đầy nghiền ngẫm.
Lương Tâm Trừng gật đầu một cái rồi chuẩn bị tiếng vào trong, nhưng bị đối phương mau chóng gọi lại:
"Tôi muốn hẹn hò với cậu, đồng ý không?"
Lương Tâm Trừng: …
Nhiếp ảnh gia nhướn mày.
"Ngại quá, tôi không đồng ý được."
"Tại sao? Chẳng lẽ cậu không thích đàn ông à?"
Lương Tâm Trừng mỉm cười:
"Lát nữa bạn trai tôi sẽ đến đón, tôi chung thủy với anh ấy, xin lỗi anh."
Nhiếp ảnh gia hiểu rõ gật đầu:
"Tiếc thật, nhưng lỡ sau này cậu chia tay người kia thì liên lạc với tôi lúc nào cũng được nhé."
"Chắc chuyện đó không thực hiện được đâu, vì tôi sẽ không bao giờ chia tay anh ấy."
Sau khi toàn bộ công việc quay chụp kết thúc, Hạ Viễn Hàng cũng vừa dừng xe ở bãi đỗ dưới lầu. Lương Tâm Trừng đuổi trợ lý và xe bảo mẫu về trước rồi vui vẻ đi xuống tầng hầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!