Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Trình Thù Nam nói "yêu anh lắm" "chỉ yêu anh", Lương Bắc Lâm không muốn trả lời. Trên thực tế cả hai đến với nhau 3 năm, Trình Thù Nam từng biểu lộ tình yêu rất nhiều lần, Lương Bắc Lâm chưa bao giờ đáp lại.
Gã sẽ nói "ừ", lúc hứng thú vui vẻ thì qua loa một câu "tôi cũng thế".
Người mới bỡ ngỡ biết yêu ấp ủ chân thành, thậm chí phảng phất vẻ lơ ngơ ngốc nghếch. Nhưng cái cuộc sống giàu sang vô lo như bây giờ của kẻ lơ ngơ ngốc nghếch ấy dính đầy những đau đớn máu me nước mắt của người khác.
Càng vô tri thì càng đáng hận.
Ở thành phố Vực đã là đêm khuya, bên chỗ Lương Bắc Lâm thì vẫn đang giữa ban ngày. Gã nói với thư kí một câu rồi lái xe ra ngoài.
Nghĩa trang mùa đông đã đọng một lớp tuyết mỏng, vô cùng yên tĩnh. Lương Bắc Lâm gạt bớt chỗ tuyết xốp lưa thưa trước bia mộ, bông tuyết bay lượn lửng lơ dạt ra, hắt lên nụ cười của Lương Diễn Văn trên tấm bia, hiền hậu khoan dung, còn có phần lưu luyến.
Chính tay Lương Bắc Lâm đã chụp tấm ảnh này cho Lương Diễn Văn trước khi ông qua đời, lúc ấy ông đã biết bản thân mình không sống được bao lâu nữa, ngập tràn nhung nhớ và xót thương trước đứa cháu ngoại hãy còn vị thành niên.
Sau khi Lương Diễn Văn qua đời, Lương Bắc Lâm 16 tuổi vét nốt chỗ tiền mình còn sót lại để mua một ngôi mộ trong nghĩa trang vườn hoa, an táng ông ở nơi đây.
Lương Bắc Lâm ngồi xuống bên mộ, lấy một quyển tạp chí ra, lật tới một trang rồi bắt đầu đọc lên chậm rãi. Mất gần một tiếng đồng hồ mới đọc hết nửa quyển tạp chí, Lương Bắc Lâm giở đến nội dung phần sau, đoán có lẽ Lương Diễn Văn không hứng thú lắm, bèn cất tạp chí đi.
"Ông ngoại, lần này có một tin tốt báo cho ông đây ạ, nhà họ Trình sụp đổ rồi." Lương Bắc Lâm nhặt bớt mấy chiếc lá rụng khô vàng, trò chuyện với Lương Diễn Văn, "Trình Tồn Chi có hai công ty ở nước ngoài, lỗ hổng tài chính và tình hình tài sản cũng nằm trong tay cháu hết, chờ tới thời cơ thích hợp, rồi sẽ bóp nghẹt triệt để đường lui của lão."
Gã kể rất điềm tĩnh, đơn giản hệt như ngày bé nói với Lương Diễn Văn mình muốn ăn gì vào bữa sáng.
"Ông ngoại, cháu sống ổn lắm ạ, ông không phải lo đâu." Lương Bắc Lâm cười cười, thoáng chua chát vụt qua trong lòng, "Cháu có thầy, có bạn, họ đều rất tốt với cháu. Hồi trước ông cứ toàn lo cháu một mình, lo cháu cô đơn, không đâu ông ạ, cháu sẽ sống thật tốt, ngày ngày tranh thủ sống sao cho vui vẻ."
Có gió nhẹ thổi lướt, một gương mặt tươi cười thình lình hiện lên trong đầu Lương Bắc Lâm, thật lạ lùng, lúc này không nên nhớ tới người ấy mới phải.
Con ngươi Lương Bắc Lâm tăm tối, gã dừng một lát, tiếp tục kể cho Lương Diễn Văn những bí mật gã chưa bao giờ nói với người ngoài.
"Ông ngoại, Trình Tồn Chi vứt con trai út của lão lại cho cháu. Lão muốn có biện pháp dự phòng hòa hoãn, mong cháu nể tình con trai lão đừng đuổi giết đến cùng." Lời Lương Bắc Lâm khựng lại, dường như gã đang cố tìm một từ ngữ thích hợp, "Con trai út của lão tên là Trình Thù Nam, hiện đang ở cùng với cháu."
"Không hẳn là có quan hệ gì ạ, ban đầu nhận lời cũng chỉ để tương kế tựu kế thôi. Ông ngoại, ông đừng giận nhé." Lương Bắc Lâm trầm mặc hồi lâu, mới tiếp, "Cháu không thích cậu ta đâu."
**
Buổi tối ăn cơm ở nhà họ Thẩm, món ăn thiên về phong cách phía nam, tươi ngon thanh đạm, nồi canh bồ câu hầm lại càng xuất sắc.
Lương Bắc Lâm đã ăn 3 bát, Lộ Thanh Trần lại múc thêm cho gã, Thẩm Quân Hoài nâng tay ngăn cản: "Thằng bé 28 rồi, không cần cao thêm nữa đâu, em cứ múc cho nó là nó sẽ ăn mãi không dừng đấy."
Nghe vậy Lộ Thanh Trần đặt muôi canh xuống, nhìn Lương Bắc Lâm dặn dò: "Em ở riêng bên ngoài đừng có khắc khổ quá, muốn ăn gì thì gọi người nấu, đừng cái kiểu ăn uống đối phó cho qua bữa. Cả Thẩm Quân nữa, làm việc phải tiếp xúc với nó thì thôi, sinh hoạt em đừng chơi bời thác loạn theo nó đấy, nó chả chịu đứng đắn gì cả."
"Em biết rồi anh." Lương Bắc Lâm đáp.
Lộ Thanh Trần gắp một miếng sườn dê vào bát cho Lương Bắc Lâm, vẫn chưa thấy yên tâm lắm: "Em muốn làm gì thì cứ mạnh dạn làm, không phải lo đâu, gặp vấn đề gì anh với thầy em đều sẽ giải quyết thay em, nhưng có một việc, không được làm điều sai trái."
Lương Bắc Lâm gặm mấy miếng nhoằng cái hết chỗ sườn dê, gương mặt có vẻ thả lỏng hiếm thấy: "Vâng."
Miếng sườn dê cuối cùng bị Thẩm Quân Hoài duỗi cái tay ra gắp mất, Lộ Thanh Trần liếc sang một cái, bảo: "Anh ăn canh đi."
Thẩm Quân Hoài đáp: "Anh thấy trong nồi vẫn còn mà."
Lộ Thanh Trần: "Ấy là để mai gói cho Bắc Lâm mang đi."
Nhiều năm nay Thẩm Quân Hoài dồn hết lòng dạ vào trung tâm nghiên cứu, ít khi nhúng tay sang mảng làm ăn, phong thái tích lũy lắng đọng qua thời gian trở nên nho nhã uyên bác. Song trước mặt Lộ Thanh Trần Thẩm Quân Hoài vẫn sẽ chí chóe giận dỗi, trông chẳng thấy khí thế rộng lượng tí nào.
Chú ăn canh theo yêu cầu của Lộ Thanh Trần, rồi lại ăn thêm cọng súp lơ xanh trước mặt, từ đầu đến cuối vẫn chưa hiểu sao cái món rau này lại phải tồn tại ở đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!