Chương 82: Ngoại truyện 5

Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Ngoại truyện 5: Bốn mùa

1.

Lương Bắc Lâm không thoát được đợt dịch cúm mùa đông, sốt cao, ho sù sụ, cả người đau nhừ không đứng dậy nổi, đến thế rồi mà gã vẫn không chịu đi khám, uống bừa qua loa tí thuốc cảm cho xong chuyện. Trình Thù Nam nghe điện thoại dì Yến gọi phải vội vàng chạy từ tỉnh ngoài về bếch Lương Bắc Lâm đi bệnh viện ngay trong ngày, xét nghiệm máu, truyền nước, luống cuống rối hết cả lên.

"Anh là trẻ con chắc? Bị ốm uống nhiều nước ấm vào là khỏi? À đâu, trẻ con cũng có phải chỉ uống nước ấm chịu đựng tí là hết bệnh được." Trình Thù Nam cởi áo khoác của Lương Bắc Lâm ra bắt gã nằm xuống, rồi lại đắp chăn kín từ đầu đến chân, lèm bèm cằn nhằn gã.

Sảnh truyền dịch đông kín bệnh nhân, may là hai người đến sớm chiếm được cái giường ở trong cùng, Trình Thù Nam kéo hết rèm xung quanh, cởi giày ngồi chung lên giường.

Lương Bắc Lâm dựa nửa người vào đầu giường, mu bàn tay cắm kim truyền, mặt mũi trắng nhợt tiều tụy, nhắm mắt lại không hề nhúc nhích.

Cái vẻ ốm yếu dặt dẹo này của gã rất hiếm thấy, ít nhất Trình Thù Nam chưa gặp bao giờ, đau lòng xong thì bắt đầu tò mò ghê gớm. Trong nhận thức của Trình Thù Nam thì Lương Bắc Lâm mãi mãi luôn sừng sững không thể sụp đổ, ốm đau bệnh tật là hiện tượng vô cùng hiếm hoi với gã, kể cả lần bị thương nằm viện ở nước W đó trông Lương Bắc Lâm vẫn điềm tĩnh tỉnh bơ.

Trình Thù Nam xáp lại gần hơn, duỗi tay thử sờ trán Lương Bắc Lâm, nóng bỏng, sờ tiếp xuống mũi, rất cao rất cứng, môi thì lại mềm, cơ mà hơi khô sắp bong da ra rồi. Người thường ngày rắn rỏi như thế mà bị ốm vào cũng yếu ớt cực kì.

"Bị ốm không đi viện còn trốn rịt trong phòng làm gì hả, nếu không nhờ dì Yến để ý phát hiện ra thì em nói cho anh biết, anh sốt quá thành mê sảng rồi nhé." Trình Thù Nam nghiêm mặt lại dọa nạt gã.

Giọng nói cậu rất khẽ, hơi thở sượt qua gò má Lương Bắc Lâm, ngứa ngáy mà ấm áp. Tự dưng Lương Bắc Lâm mở bừng mắt ra, đè tay Trình Thù Nam lại xuống chăn, giọng trầm đục khản đặc vì sốt cao: "Muốn gọi điện cho em, mà sợ em bận."

Nói dần đến cuối câu xong lời lẽ thấp thoáng vẻ tủi thân: "Không muốn đi bệnh viện, mệt lắm, cũng chẳng đi nổi."

"Trợ lý Phương đâu rồi? Chẳng phải anh còn một thư ký đời sống hay đu idol đấy hả?"

"Phương Liễm đang bận vụ thu mua," Lương Bắc Lâm nhỏ nhẻ phản bác, "bắt con gái người ta đưa anh đến viện là như nào? Bất tiện chết."

Trình Thù Nam nhíu mày: "Thế lần sau nhớ gọi cho em trước." Bảo vậy xong thấy không ổn lắm, cậu thì thầm "Phỉ phui phỉ phui", lặp lại, "Không có lần sau, không có lần sau."

Lương Bắc Lâm nhẹ nhàng xoa mu bàn tay Trình Thù Nam: "Ừm."

Giường nằm truyền dịch rất chật, không đủ hai người ngồi, Lương Bắc Lâm co hai chân lên, nhét chân Trình Thù Nam vào trong chăn.

Lần này Trình Thù Nam chạy về vội quá, đặt vali xuống cái là theo Lương Bắc Lâm vào viện luôn, giờ cậu đã thấm mệt, hai tay vòng qua ôm bắp chân Lương Bắc Lâm, ngoẹo đầu tựa trên đầu gối gã ngẩn người ra.

Lương Bắc Lâm nâng tay trái không phải truyền nước lên vuốt tóc Trình Thù Nam, rồi nhẹ nhàng xoa bóp trán cho cậu.

Thân mật khăng khít, bầu không khí vừa vặn.

"Tiểu Nam, anh muốn dọn sang sống chung với em." Lương Bắc Lâm nói, hỏi dò.

Trình Thù Nam chẳng ngẩng đầu: "Hửm?"

"Để tiện chăm sóc cho em và An An, với cả anh đi làm cũng gần." Lương Bắc Lâm đưa ra hai lý do.

Trông Trình Thù Nam không mâu thuẫn lắm, cậu chỉ lưỡng lự: "Chắc không đủ chỗ đâu."

"Mình ở một phòng, An An một phòng, Chít Chít ở phòng khách, được mà." Huống chi bình thường An An nội trú trong trường, chỉ cuối tuần mới về, đa số thời gian ở nhà chỉ có hai người họ, Lương Bắc Lâm chẳng thấy chật chội tí nào.

Trình Thù Nam không tiếp lời, chẳng rõ cậu đang nghĩ gì, ngón tay bấu lấy ống quần Lương Bắc Lâm, móng tay và vải quần chạm nhau tạo thành tiếng sột soạt li ti.

Lương Bắc Lâm chờ một lát xong bắt đầu ho khan. Cổ họng khản đặc kinh khủng khiếp, mặt đỏ bừng lên, hơi thở nặng nhọc, nhoáng cái đã từ cúm nặng chuyển sang bệnh tình nguy kịch. Trình Thù Nam chân tay cuống quít đứng dậy khỏi giường rót nước cho gã, uống nước ấm vẫn chưa dứt được đợt ho, cậu đành chạy ra gọi y tá lấy siro chống ho khẩn cấp, vật lộn mười mấy phút xong cơn ho mới chầm chậm dịu lại.

"Tiểu Nam," Lương Bắc Lâm đã mất giọng triệt để, gã thều thào gọi tên Trình Thù Nam, "anh thật sự rất muốn được ở chung với em."

Lần này Trình Thù Nam đáp ngay táp lự: "Được thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!