Chương 81: Ngoại truyện 4

Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Ngoại truyện 4: Lòng hiếu thắng

Nhận lời mời của trường, nhân dịp lễ kỉ niệm 70 năm của Đại học Y, Trình Thù Nam làm một buổi triển lãm nghệ thuật ở phòng trưng bày mang tên cậu. Tác phẩm của bản thân cậu chiếm 60%, còn lại là tác phẩm của các bạn cùng khóa.

Hôm khai mạc triển lãm, một số các bạn từ lâu đã tản đi làm việc khắp bốn phương quay về chúc mừng chung vui. Mấy năm không gặp, mọi người tụ hội chơi đùa với nhau vô cùng vui vẻ. Cộng thêm vừa rồi Trình Thù Nam tốt nghiệp muộn mất 3 năm, mọi người bèn quyết định bù đắp cho cậu buổi party tốt nghiệp.

Cả hội thuê nguyên một homestay ở ngoại ô, mười mấy người rồng rắn kéo nhau lái xe tới nơi, ăn đồ nướng, ca hát nhảy múa, đốt pháo hoa. Trình Thù Nam thổi nến trên chiếc bánh tốt nghiệp 2 tầng, cầu nguyện tương lai mình sẽ kiếm được siêu siêu nhiều tiền, cậu cười tới nỗi chỉ thấy răng chẳng thấy mắt nữa, dường như đã quay về với những tháng ngày vô tư vô lo ngày xưa không biết gì ngoài mừng rỡ.

Lương Bắc Lâm thì không hề can dự gì, nhưng cứ cách 1 tiếng lại nhắn tin cho cậu hỏi cậu đang làm gì, đã ăn chưa, uống nước chưa, thổi nến chưa, cứ như bệnh nhân rối loạn lo âu vì xa cách mức độ nặng.

Trình Thù Nam lờ lớ lơ gã, ở lại có 2 đêm thôi mà, chuyện bé xé ra to.

Sau đấy cậu phát hiện ra chủ homestay đang rón rén lén lút đứng ngoài quay video, Trình Thù Nam cắt bánh xong chia cho anh ta một phần, chủ homestay giật mình rối rít, cười gượng nói "Cảm ơn".

"Không cần cảm ơn đâu, anh cũng vất vả quá." Trình Thù Nam đáp.

Anh chủ càng lúng túng hơn.

Homestay do Lương Bắc Lâm đề cử, cũng do Lương Bắc Lâm bỏ tiền ra bao trọn, quay một hai video gửi cho bên A xem, cũng không nói được gì quá đáng, Trình Thù Nam lười chả buồn hỏi.

Vốn là tất cả đều đang rất trôi chảy, buổi tối bỗng nhiên có một vị khách không mời mà tới.

Bạch Nhật Vãn tự tiện đến đây, 3 năm không gặp, ăn mặc vẫn bóng bẩy hệt như xưa. Cậu ta quẳng bó hoa cúc đồng tiền màu hồng to tướng vào vòng tay Trình Thù Nam, xong lại móc thêm cái hộp ở túi áo ra ném sang tiếp.

Trình Thù Nam vội luống cuống đỡ lấy, mặt mũi lớ ngớ.

Bạch Nhật Vãn chép miệng một tiếng, chê bai nói: "Thấy bảo cuối cùng cậu cũng tốt nghiệp, vừa khéo tôi ở gần đây, tiện đường qua xem xem cậu tròn méo như nào rồi."

Cậu ta vừa nói vừa bắt đầu quan sát Trình Thù Nam thật tỉ mỉ kĩ lưỡng. Áo sơ mi dáng thường màu xanh biển, hai cúc đầu tiên để hở lộ ra phần cổ trắng nõn, ngũ quan không khác gì mấy so với trước, môi đỏ hồng ướt át, đôi mắt tròn xoe mãi mãi long lanh tựa đầm nước, nhìn người khác chăm chú mà cứ như khiến đối phương phải chết chìm trong ấy.

Bạch Nhật Vãn hít sâu một hơi rồi thở ra, khá là bực dọc: "Gì thì gì cũng quen từ nhỏ đến lớn, nghe tin cậu chết thấy nhức nhối ghê gớm. Cơ mà cậu bị làm sao đấy, sao lại xấu đi thế này."

Đúng là không mong chờ hoa lá cành gì từ cái miệng khó ở. Trình Thù Nam hậm hực nghĩ.

Cậu mở hộp ra, tâm trạng đang tức tối đùng cái nghẹn lại, cậu ngây ngẩn giây lát, ngẩng lên nhìn Bạch Nhật Vãn, hỏi với vẻ nghi hoặc: "... Cho tôi à?"

Ấy là một mẫu đồng hồ phiên bản giới hạn cậu từng muốn có hôm sinh nhật 18 tuổi mà không mua được. Song cậu cũng chẳng tiếc nuối mấy, tuy không có đồng hồ nhưng cậu đã tỏ tình thành công.

Bạch Nhật Vãn giễu cợt: "Chả thế thì sao? Ai lại đi thích cái kiểu đồng hồ phù phiếm cứ sao xẹt lóng lánh sáng choang như này."

Trình Thù Nam vẫn rất sửng sốt: "Cậu tìm ở đâu ra đấy, chẳng phải ngừng sản xuất từ lâu rồi ư?"

Hồi ấy mẫu này chỉ giới hạn 50 chiếc trên toàn cầu, số lượng dành cho thị trường châu Á thì chỉ ở hàng đơn vị, hơn nữa chỉ sản xuất duy nhất vào năm cậu 18 tuổi đó.

Bạch Nhật Vãn bắt đầu mất kiên nhẫn: "Đưa cậu thì cậu nhận đi, hỏi lắm thế làm gì, tóm lại không phải đồ secondhand đâu."

Lông mày Trình Thù Nam giần giật, ý nghĩ hơi kì cục trào dâng, nhất thời cậu không biết nên đùn đẩy trả hoa hay trả quà nữa. Nhưng Bạch Nhật Vãn đã đoán ra ý định của cậu trước: "Cái đồng hồ này để bao nhiêu năm thế rồi, trả tôi tôi vứt đi luôn đấy."

Trình Thù Nam biết Bạch Nhật Vãn nói được làm được, thoáng tiếc rẻ ngắm nghía hộp đựng đồng hồ rồi cho nó vào túi, nghĩ bụng chờ sau này tìm cơ hội thích hợp trả tiền cho Bạch Nhật Vãn cũng ổn.

Thấy cậu nhận cất đi, nét mặt căng thẳng của Bạch Nhật Vãn mới hòa hoãn bớt.

Đêm khuya, các bạn học đều đang nhậu nhẹt đánh bài tán gẫu ở phòng mạt chược bên cạnh, sảnh phòng khách tầng 1 homestay chỉ có hai người ngồi đối diện nhau.

Trình Thù Nam che miệng ngáp dài, sắp ch** n**c mắt đến nơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!