Chương 80: Ngoại truyện 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Ngoại truyện 3: Xe được phết

Sau một thời gian khảo sát, cuối cùng Lương Bắc Lâm đặt một con U8. Trình Thù Nam trông cái cục đen thùi lùi to đùng trước mắt, kết hợp thêm với chiều cao của mình, cảm giác không muốn lái cho lắm.

"Có khả năng quay đầu tại chỗ, vận tốc 120 km/h nổ lốp vẫn chạy tiếp như thường, thiết kế chịu được áp lực hơn 16 tấn, đảm bảo buồng lái nguyên vẹn nhất có thể nếu xảy ra va chạm, khi gặp mưa lớn hoặc các trường hợp nguy hiểm khác xe có thể nổi trên mặt nước và đi được 30 phút."

Trình Thù Nam nghe choáng cả đầu, ngó nghía một vòng quanh xe rồi bĩu môi, trông không quá thích thú: "Xe mà, đẹp thôi là được rồi còn gì? Cũng có phải tận thế đâu."

Lương Bắc Lâm đi vòng quanh xe theo cậu, mở cửa xe bảo cậu ngồi thử. Trình Thù Nam trèo vào, Lương Bắc Lâm đặt lòng bàn tay ở mông cậu đỡ xong đẩy vào, gần như là nâng người lên ghế lái. Sau đó gã tự chuyển sang phía còn lại, lên xe ngồi cùng ở vị trí phó lái, tiếp tục phổ cập kiến thức an toàn.

"Sau này em đi đâu anh sẽ đưa đón, thỉnh thoảng em mà tự đi thì nhớ lái con này."

Trình Thù Nam sờ vào vô lăng, thấy cứ như đang lái xe tăng, nghe vậy cậu liếc Lương Bắc Lâm một cái: "Anh quay lại làm việc xong không bận à?"

Mặt Lương Bắc Lâm không hề đổi sắc: "Không bận."

(*Xe BYD YangWang U8)

Triệu tập họp hội đồng quản trị xong Thẩm Quân ù té, bảo là phải đi nghỉ mát, trong vòng 2 tháng đừng có mà gọi, ăn chơi nhảy múa mất tích luôn. Song Lương Bắc Lâm chả sợ, đến cái tầm vị thế như gã rồi, không muốn đi làm không cần phải tìm bất cứ cái cớ nào hết.

Huống chi bây giờ gã còn đang hơi tâm tư. Bởi vì sau khi quay về nhận lại Tịnh Giới thì chức vụ của gã ở Studio An Khả đã đi tong. Thứ nhất Trình Thù Nam thấy gã kiêm việc hai bên thì quá bận, thứ hai cậu không muốn chơi trò yêu đương nơi công sở, thế là cho gã thôi việc luôn, còn chẳng có tiền bồi thường nữa, đúng mỗi một câu chót lưỡi đầu môi. Lương Bắc Lâm cực kì ý kiến về vụ này, bảo chỉ thiếu bước nữa thôi là mình đã thành trợ lý đặc biệt, sắp sửa dưới 1 người trên 7 người.

Sau đấy Liễu Mễ đón lõng cái chức trợ lý đặc biệt, đắc ý hẳn một thời gian.

Hiện tại số nhân viên studio đã tăng lên con số 7, Liễu Mễ không gào thét sếp nhà mình kẹt sỉ nữa. Trình Thù Nam không chỉ làm tranh hoa khô mà còn bắt đầu nhận đơn làm móng cá nhân đặc biệt theo chủ đề liên quan đến sông núi, cung đình, lầu các nguyên bản vân vân, các phu nhân nhà giàu mê cậu vô cùng, thường phải sứt đầu mẻ trán mới đặt được lịch. Hệ quả trực tiếp từ việc này là số lần đi công tác ở ngoài của Trình Thù Nam nhiều hẳn lên.

Ý định đổi xe cho Trình Thù Nam đến từ một sự cố nổ lốp.

Cậu đi tham gia một hoạt động ở ngoại ô, trên đường về xe bị nổ lốp. Gọi điện cho công ty bảo hiểm, đối phương phải mất hơn 2 tiếng đồng hồ mới có mặt được, chẳng thà tự thay cho xong. Trình Thù Nam lên mạng search giáo trình hướng dẫn, mất hơn tiếng đồng hồ mới thay được lốp xe.

Sau khi biết tin Lương Bắc Lâm đến gặp công ty bảo hiểm và xưởng dịch vụ sửa xe, nhưng nổ lốp thì đâu liên quan đến ai, liệt vào sự cố bất ngờ, gã lại không thể mặt nặng mày nhẹ với Trình Thù Nam, đành phải hậm hực một mình. Song cứ đúng cái phương diện này thì Trình Thù Nam lại rất chậm hiểu chai lì, Lương Bắc Lâm tức tối mấy hôm rồi mà người ta hoàn toàn chẳng phát hiện ra.

Từ đợt đó gã bắt đầu xem xe, hi vọng mua được con xe đi ngược nhân loại kiểu nổ lốp xong vẫn chạy được thêm 100 km nữa bình thường. Nếu được phép thì thực sự Lương Bắc Lâm chỉ khao khát để Trình Thù Nam lái luôn xe tăng ra đường cho chắc.

Lương Bắc Lâm chỉ huy Trình Thù Nam điều khiển xe xoay tròn tại chỗ trong gara, Trình Thù Nam nghịch 3 lần rồi vẫn chưa đã ghiền, cuối cùng gương mặt cũng hé ra nụ cười.

Cậu chơi thấy high quá, vẻ kém vui vừa nãy đã bay biến sạch trơn, cũng không kịp để ý đến cái tay bắt đầu hư đốn của Lương Bắc Lâm, chờ lúc phản xạ lại thì một tay Lương Bắc Lâm đã đỡ lấy lưng cậu, tay còn lại vòng qua dưới đầu gối, gã bế luôn cậu sang.

Trình Thù Nam mắc kẹt giữa không gian nhỏ xíu của ghế phó lái, chỉ ngồi được vào mỗi đùi Lương Bắc Lâm, cậu giật mình hô lên khe khẽ: "Anh làm cái gì đấy?"

Lương Bắc Lâm đáp: "Làm em."

Trình Thù Nam ngồi cưỡi ngang hông Lương Bắc Lâm, áo quần xộc xệch, bốn phía là tường đồng vách sắt, đừng nhắc đến chạy mà giờ từng động tác cử chỉ cũng không do mình điều khiển nữa.

Tay trái Lương Bắc Lâm đè gáy cậu lại, dù từng gặp vết thương xuyên thủng mà lực vẫn khỏe đến kì dị, tay phải thì ôm vòng lưng cậu xoa nhẹ, nụ hôn giữa không gian kín mít làm người ta choáng váng đầu óc.

Lúc này tự dưng Lương Bắc Lâm dừng lại, cúi đầu tì vào vai Trình Thù Nam, gã hỏi cậu: "Được không?"

Hơi thở lẫn nhịp tim của Trình Thù Nam đều đang dần dần tăng tốc mất kiểm soát, não cũng thiếu tỉnh táo, cả người nóng hầm hập. Đúng là trông Lương Bắc Lâm hơi đáng thương thật, tuy mới đầu mỏ hỗn nhưng đến giây phút mấu chốt thì gã lại không dám tùy tiện táy máy manh động.

Hai cánh tay Trình Thù Nam ôm vòng lấy cổ Lương Bắc Lâm, giọng cậu khàn mà thấm: "Chắc là được."

Cậu vẫn quá mềm lòng, không hiểu ba chữ ấy sẽ mở ra chiếc hộp Pandora thế nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!