Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Thư kí hiểu rõ sức nặng vấn đề, lập tức cầm điện thoại vào phòng họp, nói thầm gì đó với Lương Bắc Lâm rồi đưa điện thoại cho gã.
Bên kia đầu dây là tiếng khóc lóc nức nở, chắc hẳn phải tủi thân vô cùng tận, Lương Bắc Lâm đi vào phòng nghỉ sát vách, kiên nhẫn hỏi Trình Thù Nam đang ở đâu, bị thương thế nào, có ai bên cạnh không.
Trình Thù Nam trả lời đứt quãng, suy nghĩ hãy còn mạch lạc, Lương Bắc Lâm nghe xong phán đoán chắc hẳn cậu không gặp vấn đề gì lớn bèn dặn cậu ngồi yên đừng cử động, Phương Liễm sẽ tới nhanh nhất có thể. Sau đó bảo Trình Thù Nam đưa điện thoại cho hai cô gái, nhờ họ ở lại trông Trình Thù Nam một lát chờ Phương Liễm đến rồi hẵng đi, đồng thời xin số điện thoại cô gái, bảo là muốn gửi một ít cảm ơn.
Cô gái vội đáp "Không cần đâu", chuyện nhỏ thôi ấy mà, họ sẽ ở lại trông cho Lương Bắc Lâm yên tâm.
15 phút sau, một người đàn ông trung niên chạy tới, vội vàng kiểm tra vết thương cho Trình Thù Nam. Trình Thù Nam thấy người này quen lắm mà không nhớ ra là ai. Người đàn ông vừa quan sát vừa giải thích: "Sếp Lương bảo tôi chạy qua, tôi ở gần đây nhất, trợ lý Phương đi từ công ty sang cũng phải mất khoảng 1 tiếng."
Người đàn ông cầm tiền mặt cương quyết dúi vào tay hai cô gái, cảm ơn họ vì đã ở lại giúp suốt, sau đó mới dìu Trình Thù Nam lên xe.
Chờ Trình Thù Nam băng bó xong xuôi thì Phương Liễm mở đường máu phóng khỏi giờ cao điểm tan tầm của thành phố Vực, đến được bệnh viện.
Người đàn ông trao đổi tình hình với Phương Liễm, chụp CT toàn thân không sao cả, chỉ có trán bị rách một vết, chân tay sây sát nhẹ, không vấn đề gì lớn.
Giờ Phương Liễm mới thở phào một hơi.
Lúc nhận được điện thoại của Lương Bắc Lâm anh ta rất căng thẳng. Vốn là Lương Bắc Lâm dặn anh ta mấy ngày này đi theo Trình Thù Nam, nhưng hôm nay có khách hàng quan trọng ghé thăm, Trình Thù Nam bảo cậu đi một mình là được. Phương Liễm thận trọng tỉ mỉ, vẫn gửi tin nhắn báo cáo Lương Bắc Lâm, Lương Bắc Lâm trả lời "Ổn" xong anh ta mới yên tâm làm việc của mình. Nào ngờ lại xảy ra sự cố.
Phương Liễm đưa Trình Thù Nam về nhà, gọi điện cho Lương Bắc Lâm báo đã hộ tống tận nơi, trù trừ hồi lâu rồi nói: "Chuyện hôm nay do tôi lo liệu không thỏa đáng, kể cả không theo thì cũng nên sắp xếp người khác đi cùng."
Giọng nói bình tĩnh của Lương Bắc Lâm vang lên trong điện thoại: "Không sao, anh vất vả cả ngày rồi, về nhà nghỉ ngơi sớm đi."
Lương Bắc Lâm sống ở một tiểu khu mới mở rộng nằm lưng chừng núi, biệt thự riêng, hàng xóm cách nhau rất xa, đảm bảo không gian riêng tư. Phương Liễm đi ra khỏi cổng tiểu khu, lái xe đi một đoạn rồi dừng ở cửa hàng tiện lợi ven đường, mua một đống đồ ăn, sau đó quay đầu xe trở về.
Trình Thù Nam chưa ăn tối, chắc là thiếu gia bé cũng không biết nấu nướng, Phương Liễm mang ít đồ ăn đồ uống lặt vặt sang, ít ra cũng đỡ hơn nhịn đói.
Đến nước này, Phương Liễm lại bắt đầu thấy khó hiểu.
Anh ta từng tận mắt chứng kiến Lương Bắc Lâm không nghe điện thoại của Trình Thù Nam, không để ý đến yêu cầu của Trình Thù Nam, dửng dưng bất động trước cảnh nhà họ Trình phá sản, làm như không thấy những ấm ức khóc lóc tố cáo của Trình Thù Nam, thậm chí tận mắt chứng kiến Lương Bắc Lâm sắp đặt khiến Trình Thù Nam phải nghe lời.
Trong mối quan hệ này Lương Bắc Lâm quyết định tất cả muốn gì được nấy, là kẻ nắm quyền khống chế toàn diện đứng trên bậc cao.
Thực ra rất nhiều chuyện liên quan đến Trình Thù Nam đều do Phương Liễm thực hiện, ví dụ như mua quà sinh nhật, đặt bàn nhà hàng, nghĩ chủ đề hẹn hò vân vân, thậm chí thái độ hờ hững của Lương Bắc Lâm xét ra còn không tận tâm được bằng lúc tiếp đón khách hàng.
Trình Thù Nam không hề hay biết những điều ấy, lần nào cũng ngập tràn niềm vui và cảm động với những món quà hoặc sự chuẩn bị của Lương Bắc Lâm, Lương Bắc Lâm nói gì cậu cũng tin cũng nghe cả, có những lúc dáng vẻ chất phác dễ lừa của cậu khiến Phương Liễm thấy mình đang làm điều độc ác.
Nhưng buổi chiều nhận điện thoại của Lương Bắc Lâm, Phương Liễm nhạy bén nhận ra Lương Bắc Lâm đang căng thẳng. Giọng Lương Bắc Lâm nghe không có gì khác thường nhưng Phương Liễm đã đi theo gã từ những ngày đầu, quá thấu hiểu đối phương, lúc bất an thực sự là âm giọng của Lương Bắc Lâm sẽ toát ra sự khác biệt rất nhỏ.
Có lẽ chính bản thân Lương Bắc Lâm cũng không phát hiện thấy.
Phương Liễm quẹt thẻ vào cửa, đặt đồ lên kệ ở hành lang chứ không đi vào, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trình Thù Nam, chỉ lát sau đã thấy tin nhắn trả lời: "Cảm ơn trợ lý Phương ạ."
Lúc này Phương Liễm mới yên tâm ra về.
Trong phòng ngủ, Trình Thù Nam đã tắm rửa xong xuôi đi nằm. Cậu cầm điện thoại gọi cho Lương Bắc Lâm, lần này gã nghe máy rất nhanh.
Cậu chĩa cái trán dán một miếng băng siêu to của mình vào camera chỉ cho Lương Bắc Lâm xem, ấm ức vô cùng tận: "Khâu mất mấy mũi, đau ơi là đau, nhỡ thành sẹo thì làm sao bây giờ?"
Lương Bắc Lâm quan sát một lúc, nói: "Không sao, bây giờ trình độ y học cao lắm, không để sẹo đâu."
"Cái đồ Bạch Nhật Vãn, xấu xa quá đi mất." Trình Thù Nam hằm hè, "Không nói lại em thế là động thủ, lại còn đánh lén sau lưng, chả quân tử gì hết."
Bây giờ cậu bị thương xong cứ như có thêm điểm tựa, Lương Bắc Lâm sẽ phải nhường nhịn cậu xót xa cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!