Chương 7: (Vô Đề)

Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Mãi cho đến vài hôm sau đó Trình Thù Nam nhận được thông báo phá sản và quyết định kê biên của tòa án, cậu mới thực sự cảm nhận được rằng mình mất nhà rồi. Ba với anh trai cũng vứt bỏ cậu thật rồi.

Cậu bấu tờ giấy quyết định kê biên, ánh mắt đăm đăm trên dòng chữ "không được tự ý di dời, giấu giếm hoặc gây tổn hại các tài sản đã niêm phong", đầu óc nghĩ đến mô hình bản giới hạn Lương Bắc Lâm tặng cậu còn chưa mang đi, chiếc thảm mình thích nhất còn chưa mang đi, còn cả Chít Chít chẳng rõ ra sao rồi nữa.

Cậu hỏi thăm bên tòa án, hay tin hiện giờ Chít Chít được gửi ở trung tâm bảo vệ động vật của khu vực, cậu muốn đến đón, nhưng trung tâm bảo vệ trả lời cậu là tòa án sẽ có chỉ thị xử lý riêng với động vật, họ không được phép tự tiện quyết định.

Cậu đành phải gặp Chít Chít qua chiếc lồng. Chít Chít bám vào nan lồng nhìn chủ nhân, sốt sắng lòng vòng qua lại, tiếng kêu meo meo nghe thảm thương vô cùng.

"Chít Chít, mày đừng sợ, tao sẽ không bỏ mày lại đâu," Trình Thù Nam dụi mắt, cất lời thề, "nhất định tao sẽ cứu mày ra ngoài."

Trì Tiểu Hòa nhìn Trình Thù Nam uể oải ảm đạm, hỏi cậu: "Sao không nhờ bạn trai cậu giúp? Con mèo thôi mà, chẳng lẽ không phải nói một câu là xong à?"

Trì Tiểu Hòa là con cái gia đình khá giả, không thuộc cùng phạm vi với Trình Thù Nam. Nhưng vì ở chung ký túc nên quan hệ của cả hai thân thiết đó giờ. Từ bé Trình Thù Nam chẳng thiếu gì cả, tuy tính tình hơi công tử bột nhưng chung đụng với bạn bè không hề dính cái tật vênh váo tự đắc của thiếu gia nhà giàu, cậu với Trì Tiểu Hòa hợp cạ, lâu ngày gì cũng chia sẻ được hết.

Nay nhà họ Trình gặp nạn, những người ngày xưa vây quanh Trình Thù Nam đã tan tác từ lâu, chỉ mỗi Trì Tiểu Hòa không hề tỏ vẻ cười cợt, hơn nữa còn xót xa lo lắng vì bạn thân phải đối mặt với biến cố lớn thế, nghĩ đủ mọi cách an ủi cho Trình Thù Nam vui.

Trì Tiểu Hòa từng gặp Lương Bắc Lâm đến trường đón Trình Thù Nam một lần. Từ giây phút Lương Bắc Lâm xuất hiện là ánh mắt long lanh của Trình Thù Nam theo sát đối phương, chẳng dời đi một khắc nào.

Cái tầm tuổi của Trình Thù Nam, yêu ai rồi là cơ bản chẳng thể giấu nổi, dĩ nhiên cậu cũng đâu cần phải giấu. Gia đình tán thành, xu hướng tính dục tự do, bạn trai ưu tú, cậu bước vào tình yêu không chút gánh nặng, cứ vui vẻ là được.

Trình Thù Nam chống bút giữa cằm và bàn, nghe vậy hơi hơi chần chừ.

"Cậu cũng bảo mà, mỗi con mèo thôi... anh ấy bận quá, tớ cũng ngại làm phiền anh ấy."

Nghe xong câu này Trì Tiểu Hòa còn thấy quái lạ hơn, Trì Tiểu Hòa mới có bạn gái, bạn gái cực kì dựa dẫm cậu ta, từ việc to như lốp xe cán phải đinh tới việc nhỏ như mất sách chuyên ngành đều sẽ nhắn nhờ mình.

"Không phải đâu, người yêu với nhau có gì mà phiền với chả không á, anh ý có bận nữa thì chuyện của cậu cũng luôn là chuyện quan trọng."

"Thế hả?" Đáy mắt Trình Thù Nam toát lên vẻ nghi hoặc bối rối, đầu bút mài đỏ cả cằm cậu, cơn đau tạm thời giúp cậu xua tan tâm trạng, "Từ lúc nhà tớ gặp chuyện, tớ cứ cảm giác hình như anh ấy khác khác ngày xưa."

Trì Tiểu Hòa trấn an bạn thân: "Tiểu Nam, tớ thấy cậu lo được lo mất quá ấy. Chẳng phải cậu bảo hồi xưa tính anh ý đã thế còn gì? Hay là cậu nói thẳng với anh ý xem, chắc chắn anh ý sẽ để tâm thôi."

Trình Thù Nam nghĩ ngợi, cảm giác tự tin hơn một tí: "Thế tối nay tớ sẽ bảo anh ấy, tranh thủ đón Chít Chít cho sớm."

Song còn chưa kịp xử lý chuyện Chít Chít, những hiệu ứng liên hoàn sau khi phá sản đã nối nhau ập đến.

Cho dù trên giấy tờ Trình Thù Nam không hề dính dáng đến Xương Tồn nhưng nhà họ Trình chẳng còn ai khác, mọi văn bản pháp luật và tài liệu chứng cứ liên quan cần giao cho Trình Tồn Chi và Trình Ẩn đều chuyển sang cho cậu, cậu cũng phải thay mặt nhà họ Trình có mặt ở buổi họp xử lý tài sản và thanh toán nợ sau khi công ty phá sản.

Trùng hợp biết bao là Lương Bắc Lâm có một chuyến công tác nước M sát giờ, đã đi suốt 3 hôm.

Trình Thù Nam bắt đầu qua lại văn phòng luật, tòa án và công ty. Cậu đứng giữa một đám cáo già, bộ dạng đúng kiểu sinh viên, trông thôi đã biết là ngu ngơ dễ bắt nạt.

Lương Bắc Lâm ở nước ngoài điều động Phương Liễm và luật sư đi theo cậu, những dịp khác còn đỡ, nhưng buổi họp xử lý nợ thì Phương Liễm lẫn luật sư đều bị cản không cho vào. Hàng loạt các cổ đông tràn ngập trách móc và căm hận xúm vào công kích Trình Thù Nam, toàn là thương nhân lõi đời, đối phó một đứa sinh viên không tốn tí sức nào, Trình Thù Nam cắn răng đối đáp mấy câu đều bị người ta bác bỏ sau dăm ba lượt.

Cậu chẳng hiểu mô tê gì, gần như để mặc đối phương bắt bí. Tối về gọi video với Lương Bắc Lâm cậu chỉ biết khóc. Lương Bắc Lâm và cậu lệch nhau 12 tiếng đồng hồ, gã đang họp dở, chờ cậu khóc xong rồi nêu lên biện pháp giải quyết bằng giọng điệu điềm tĩnh như thường.

Thực ra Trình Thù Nam muốn có một cái ôm, một lời an ủi hơn. Nhưng chưa gì thư kí đã bước vào báo cáo với Lương Bắc Lâm là mọi người có mặt đầy đủ rồi ạ, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.

Thế là Trình Thù Nam không dám lải nhải gì nữa, vội vàng tắt cuộc gọi.

Lại càng chẳng có cơ hội để nhắc về chuyện em mèo.

Nào ngờ hôm sau lúc bị gọi đi dự buổi họp xử lý nợ lần nữa thì luật sư đã được phép vào cùng. Những vấn đề sắc bén chủ nợ và cổ đông đưa ra đều lần lượt bị luật sư ngăn cản. Cuối cùng Trình Thù Nam cũng được thư giãn mặt mày hít thở một hồi, lúc ra ngoài cái cằm cậu hất lên rõ cao, nỗi ấm ức trong lòng tan biến sạch sẽ.

Cậu thử đề cập chuyện đón mèo với Phương Liễm, Phương Liễm rất cẩn trọng, chỉ bảo "Được tôi đã biết" chứ chưa nói là có làm được không, xong lại đề xuất: "Hay cậu nêu trực tiếp với sếp Lương luôn?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!