Chương 6: (Vô Đề)

Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Trình Thù Nam ngồi ở bậc thềm công viên nhỏ nằm đối diện nhà, vẫn cứ nhắn tin dù biết vô vọng, rồi úp điện thoại xuống, ngửa đầu trông ra xa.

Bầu trời màu xanh xám quạnh hiu, ghép với khung cảnh tiêu điều xung quanh trở thành bức tranh héo mòn không sức sống. Cậu chỉ đóng vai người qua đường tầm phào nhất trong bức tranh ấy, một đêm chợt mất nhà, mãi mãi bị vứt lại bên lề.

Cậu không thấy tin nhắn trả lời, cũng biết là không thể chờ được tin nhắn trả lời đâu.

Chẳng rõ đã ngồi bao lâu, lâu tới nỗi bậc thềm băng giá khiến toàn thân tê dại, mất sạch tri giác, cậu mới thử nhúc nhích cơ thể mình, vịn vào bồn hoa bên cạnh đứng dậy.

Cứ lang thang đờ đẫn vô mục đích, chờ đến lúc hoàn hồn, cậu bỗng nhận ra mình đã đi tới đại sảnh tầng 1 của Công nghệ Tịnh Giới.

Chị gái lễ tân biết cậu vì hồi xưa cậu hay đến lắm —— lúc thì đón Lương Bắc Lâm tan làm, lúc thì ghé đưa đồ ăn đồ uống, còn thường xuyên mời toàn bộ nhân viên tổng công ty của Tịnh Giới bánh trái trà chiều. Chị gái lập tức nhiệt tình bước ra đón, dẫn Trình Thù Nam vào thang máy riêng.

Gần như cả công ty đều biết việc Trình Thù Nam là người yêu của Lương Bắc Lâm.

Mấy lần đến đây của Trình Thù Nam đều mang ý tuyên bố chủ quyền ít nhiều, song cậu không có cái vẻ ngạo mạn hạch sách của công tử nhà giàu, tuy mời mọc rất là rầm rộ phô trương nhưng mọi người cứ bắt chuyện với cậu là cậu cực dễ ngượng nghịu đỏ mặt. Thậm chí có hôm xuống tầng cậu còn trốn sau lưng Lương Bắc Lâm, đúng kiểu trẻ con gặp bạn bè của người lớn bị trêu, phải ngại ngùng nấp đi nữa.

Phương Liễm đưa Trình Thù Nam vào văn phòng của Lương Bắc Lâm, lấy thêm cho cậu ít cà phê bánh ngọt rồi ra ngoài.

Nửa tiếng sau Lương Bắc Lâm họp xong, vừa quay về phòng làm việc đã trông thấy Trình Thù Nam đang ngồi ngơ ngẩn trên sofa.

Thấy gã bước vào, nước mắt Trình Thù Nam chợt chảy dài. Cậu ngồi ở sofa khóc, Lương Bắc Lâm thì đứng yên ở cửa, ngón tay vốn thả rũ dọc theo chân cứ cuộn tròn.

"Đại Bắc, làm sao bây giờ, nhà em bị niêm phong rồi, ba em với anh em..." Nước mắt cậu đổ ròng ròng lã chã, cậu ngẩng đầu nhìn lên Lương Bắc Lâm, không tài nào thốt ra được câu "không cần em nữa".

Lương Bắc Lâm chậm rãi bước đến gần, ngồi xuống cạnh cậu. Trình Thù Nam nhào ngay vào lòng gã, gò má ướt nhẹp vùi vào cổ Lương Bắc Lâm, giây lát thôi vải áo ở đầu vai Lương Bắc Lâm đã đẫm nước.

"Sao lại thế này cơ chứ, sao lại không nói với em, sao cứ bỏ đi như thế được, làm sao bây giờ Đại Bắc, em biết làm gì đây anh ơi..."

Trình Thù Nam đã quen sống cuộc đời thuận buồm xuôi gió, hoàn toàn không chấp nhận nổi hiện thực lúc này. Trời đã sập, trên đời không còn ai thê thảm hơn cậu, cậu phải gánh chịu mọi bất hạnh trong cuộc sống, về sau không bao giờ vui vẻ được nữa.

Có điều lúc này đây cậu còn chưa biết, tất cả mới chỉ là khởi đầu.

Lương Bắc Lâm mặc cho cậu khóc một hồi, sau đó nâng cằm cậu lên, rút tờ khăn giấy trên bàn trà lau mặt cho cậu.

Rồi gã hỏi: "Em muốn đi tìm họ à?"

"Em còn không biết mọi người ở đâu, không thể nào liên lạc được ấy." Trình Thù Nam nức nở giần giật, bỗng nhớ ra gì đó, cậu hỏi Lương Bắc Lâm, "Anh biết trước rồi à?"

Phải rồi, tổng kết những thái độ trước đó của Lương Bắc Lâm, chắc chắn đã biết phần nào thông tin từ lâu.

"Tin tức tuồn ra lâu rồi, không phải bí mật. Ba em là người chịu trách nhiệm, xuất cảnh trước khi tòa án thụ lý đơn yêu cầu phá sản, lý do là phải phẫu thuật. Lúc ấy không ai nghi ngờ ông ấy muốn chạy trốn, tiếp đến anh em lấy cớ xoay sở tìm vốn để bôn ba khắp nơi, nhưng đều là giả hết."

Dường như rất hiếm khi Lương Bắc Lâm nói nhiều đến thế chỉ trong một lượt, gã điềm tĩnh tường thuật sự cố khổng lồ không khác gì trời long đất lở cho Trình Thù Nam.

Trình Thù Nam há hốc miệng, dáng vẻ chấn động ngây thơ tới độ ấu trĩ: "Mọi người... bàn bạc trước rồi ư?"

Cậu suy luận ngay, người nhà mình và Lương Bắc Lâm không hề giấu nhau cách làm này, không thì sao Lương Bắc Lâm lại nắm rõ thế, huống chi một bên là chí thân của cậu, một bên là người yêu cậu, vốn dĩ họ đều là người một nhà cả mà.

Bàn bạc? Khóe môi Lương Bắc Lâm nhếch lên cười, đúng là cuối cùng gã và cha con Trình Tồn Chi không còn bí mật, không còn giấu giếm gì nữa thật, không hề nể mặt nương tay.

Dĩ nhiên cũng chỉ nhăm nhe mong đối phương chết quách đi.

Lương Bắc Lâm đứng dậy, cởi áo vest ra vứt lên lưng ghế sofa, quay sang quầy bar khui chai vang đỏ, không buồn để rượu nghỉ mà rót luôn cho mình một ly đầy ụ, rồi nốc ừng ực một ngụm cạn sạch.

Gã buộc phải làm gì đó, mới kiềm chế bớt bản thân đừng gây ra hành động gì mang tính hủy hoại cực mạnh trước cái gương mặt dốt nát của Trình Thù Nam.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!