Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Cửa thang máy bật mở, Lương Bắc Lâm cúp điện thoại lần nữa, nhấc chân bước vào thang máy.
"Thiếu gia bé mà, gặp vấn đề hốt hoảng là chuyện bình thường, tìm tới bạn trai đầu tiên cũng dễ hiểu thôi, đâu có gì phải gắt gỏng."
Thẩm Quân tựa vào lan can thang máy, tầm mắt di chuyển từ điện thoại Lương Bắc Lâm lên gương mặt cau có nhăn nhó của gã, nói: "Dạo này trạng thái của ông tệ lắm đấy, mọi thứ xong xuôi hết rồi, đừng căng ra thế nữa, thả lỏng tí đi."
Lương Bắc Lâm nhét điện thoại vào túi áo, im lặng dõi theo con số báo tầng liên tục hạ xuống trước mắt.
"Vẫn diễn được tiếp à?" Thẩm Quân tiến lại gần hơn, nói nửa đùa nửa thật, "Đừng rách việc thế, lộ bản chất thật đi sói."
Câu này khiến Lương Bắc Lâm quay đầu sang, biểu cảm tương đối khó chịu. Lương Bắc Lâm không phải cái kiểu lừa mình dối người, đúng là dạo này đối mặt với Trình Thù Nam gã khá mệt mỏi, thái độ mặc cho gã làm gì tùy thích của Trình Thù Nam cũng làm gã thấy thật phiền lòng.
"Bao giờ ông về?" Lương Bắc Lâm hỏi.
"Chẹp, ông không qua cầu rút ván nhanh thế được đâu nhé, chú tôi dặn rồi, tôi phải ở đây trông chừng ông."
Lương Bắc Lâm tương đối nghẹn lời, mấy hôm trước Thẩm Quân Hoài gọi điện cho gã, không nói gì mấy, thầy gã cũng không phải dạng đàn ông mê kiểu sến súa ấm áp, nhưng vẫn lời ít ý nhiều nhắc gã phải "điều độ".
Trong mắt Thẩm Quân Hoài, cả IQ EQ lẫn năng lực của đứa học sinh này đều thuộc hàng đầu, mỗi tội hành sự quá nguyên tắc, không chấp nhận du di linh hoạt. Chỉ cần thấy đúng về mặt lý trí và lý thuyết thì kể cả phương diện tình cảm bức bối kháng cự đến đâu chăng nữa, Lương Bắc Lâm vẫn sẽ làm đúng như thế không hề do dự.
Khi gã quyết định giáng đòn cuối cùng vào nhà họ Trình, Thẩm Quân Hoài đã gọi video với gã, câu nói trước lúc ngắt kết nối chính là: "Đừng để chờ thiệt thòi xong mới quay lại mong bù đắp, mà rồi chẳng biết bắt đầu từ đâu."
Lần đầu tiên Lương Bắc Lâm không để lời thầy nói vào tai, hoặc có thể là nghe rồi đấy, nhưng gã thấy chẳng có gì mà thiệt thòi hết, kể từ khi ông ngoại qua đời năm 16 tuổi gã đã chẳng sợ mất mát gì mấy nữa rồi.
**
Lúc về đến nhà trời đã tối mịt, Trình Thù Nam đứng ở bậc thềm trước cửa chờ gã, khoác một chiếc áo phao màu xanh nhạt.
"Đại Bắc," Khoảnh khắc trông thấy Lương Bắc Lâm là Trình Thù Nam chạy ngay xuống thềm, nhào vào lòng gã, giọng ù ù, "cuối cùng anh cũng về rồi."
Ánh đèn chiếu lên làn da trên gương mặt Trình Thù Nam, trắng trong veo, lẫn với vẻ hoảng hốt bất an.
Lương Bắc Lâm cảm giác Trình Thù Nam cực kì giống con cún con bị chủ nhân vứt bỏ, hoang mang cuống quít chạy loăng quăng giữa rừng sâu hiểm ác, mọi điểm tựa và lá chắn đã sụp đổ hết, đến cuối cùng nơi duy nhất còn nương chân được cũng chỉ là thế giới của Truman.
Nhưng cún con thì cứ xem thế giới của Truman là chỗ dựa lẻ loi còn sót lại cơ.
"Đại Bắc, có phải nhà em gặp chuyện gì rồi không? Ba em với anh em đi hết cả rồi, em cứ thấy quái lạ sao ấy, chiều nay thấy đồ xấu xí bảo là nhà em phá sản, có phải thật không anh?" Tốc độ nói của Trình Thù Nam rất nhanh, cậu hoảng loạn túm lấy tay áo Lương Bắc Lâm, hi vọng có được đáp án từ gã.
Lương Bắc Lâm cúi đầu nhìn cậu: "Vào nhà trước đã."
Cả hai quay vào phòng khách, Lương Bắc Lâm cởi áo khoác, ngồi xuống sofa rót một cốc nước. Trình Thù Nam bám sát theo sau gã, hơi hơi thất hồn lạc phách. Lương Bắc Lâm uống nước rất chậm, vừa đặt cốc xuống là Trình Thù Nam đã lại gần níu tay gã, gọi tên gã.
Lương Bắc Lâm không lấp lửng với cậu thêm, hỏi: "Liên lạc được với người nhà em chưa?"
Trình Thù Nam thành thật đáp: "Buổi chiều gọi được anh trai em, anh ấy không nói gì với em hết, chỉ bảo em đừng gọi điện cho ba nữa, cũng đừng gọi cho anh ấy, có vấn đề gì thì gửi mail."
Lương Bắc Lâm hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Có ạ," Trình Thù Nam trả lời ngay: "anh em bảo em cứ ở lại chỗ anh trước đã."
Tự dưng Lương Bắc Lâm bật cười. Tiếng cười có vẻ không chân thành lắm mà lẫn ý giễu cợt song thoáng cái đã biến mất tăm hơi, Trình Thù Nam chớp mắt, nghi là mình nhìn nhầm. Nhưng đến giờ phút này rồi, Trình Thù Nam không còn lòng dạ tìm tòi cặn kẽ nữa, ngoài Lương Bắc Lâm cậu chẳng nghĩ ra được ai khác có thể chứng thực giúp cậu.
"Hồi trước anh em bảo trước năm mới sẽ về đón em, nhưng mà..."
Lương Bắc Lâm tiếp lời: "Nhưng bây giờ chẳng nhắc một chữ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!