Chương 49: (Vô Đề)

Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Lúc Thẩm Quân đến, Lương Bắc Lâm đã nhốt mình dưới hầm rượu suốt mấy ngày chưa ra, dì Yến gõ cửa mấy lần không thấy ai đáp, sợ có sự cố gì phải gọi cho Thẩm Quân.

Lương Bắc Lâm chẳng có mấy bạn bè, hậu sự của Trình Thù Nam đều do Thẩm Quân đứng ra hỗ trợ sắp xếp. Những lời an ủi khuyên can Thẩm Quân đã nói hết nước hết cái, bây giờ chẳng còn biết phải làm gì nữa, chỉ có thể lôi người đang trong hầm rượu ra ngoài.

Cả người nồng nặc mùi rượu, quần áo xộc xệch, Lương Bắc Lâm không khác gì bệnh nhân tâm thần thiếu tỉnh táo, gã ngồi dưới đất một hồi, xong lại tiếp tục bò dậy mò tìm rượu để nốc.

"Ông đủ rồi đấy nhé!" Thẩm Quân túm cổ áo Lương Bắc Lâm ném vật gã ra sàn, "Trình Thù Nam chết rồi, chết rồi ông biết chưa hả? Kể cả ông uống cho đi đời thì cậu ta cũng chẳng quay về được đâu!"

"Em ấy chưa chết!" Lương Bắc Lâm hất văng tay Thẩm Quân ra, trở mình đè luôn Thẩm Quân xuống dưới, buông lời hung tợn, "Ông im mồm! Không cho nói em ấy thế! Em ấy sẽ về thôi, chơi chán xong sẽ về ngay, nhất định sẽ về!"

"Mẹ nó chứ biết sẽ có ngày hôm nay sao ban đầu ông còn làm?" Thẩm Quân hét lên, "Lương Bắc Lâm, ông mà là đàn ông con trai thì chấp nhận cái sự thật này cho đàng hoàng hẳn hoi đi xem nào, Trình Thù Nam chết rồi, ấy là sự cố, ông vẫn phải sống đời ông chứ, chẳng lẽ cậu ta chết xong ông cũng muốn chết theo ư?"

"Tôi sống kiểu gì? Hả, ông nói cho tôi xem nào, tôi còn có cái gì mà sống nữa!"

Nói đến cuối xong đột nhiên Lương Bắc Lâm thở hắt ra một hơi, nhụt chí ngã ngồi ra đất. Thẩm Quân kéo lại tay áo ngồi dậy, mặt đỏ gay th* d*c hồng hộc.

Quanh hai người là chai rượu lăn lóc đầy đất, Thẩm Quân ngó nghiêng trái phải, nhặt một chiếc khăn ẩm trên kệ bên cạnh lau qua cái mặt bằng động tác thô bạo, xong tức tối chửi bậy: "Mẹ nó, toàn những cái việc của nợ gì ấy!"

Hầm rượu im ắng tới nỗi chỉ còn mỗi tiếng thở của hai người. Lương Bắc Lâm nằm dưới đất ngẩng đầu trông trần nhà, tầm mắt dùng dằng và hốt hoảng.

"Tôi tự nhủ với mình tất cả các thứ là cơn ác mộng thôi, chỉ cần tôi tỉnh dậy là mọi việc sẽ quay về như cũ." Gã nói đứt quãng lắt nhắt, "Thẩm Quân, ông nói cho tôi đi, làm thế nào mới tỉnh lại được đây."

Cồn khiến hệ thần kinh đau đớn của gã trở nên tê dại, có thể giúp các buổi tối trôi qua dễ dàng hơn chút. Nhưng ban ngày nó lại biến thành con dao rất sắc, vô tình cắt xẻ bóc tách mọi ảo tưởng và hi vọng gã đang có.

Mấy ngày sau đấy Thẩm Quân không tài nào gồng gánh nổi nữa, đành phải quay sang tìm sự trợ giúp từ Thẩm Quân Hoài. Nghe được tin xong Thẩm Quân Hoài và Lộ Thanh Trần bay ngay chuyến sớm nhất đến thành phố Vực.

Lương Bắc Lâm không giỏi bày tỏ cảm xúc bộc lộ khổ đau, càng trước mặt người thân thiết thì trái lại càng khép kín. Từ bé đến lớn gã đã quen dồn nén mọi tâm sự xuống đáy lòng. Vậy nên lúc gặp Thẩm Quân Hoài và Lộ Thanh Trần trông gã khá khẩm hơn, thu xếp bản thân chỉnh tề gọn ghẽ, người cũng không sặc mùi rượu cồn nữa.

Nhưng Thẩm Quân Hoài vẫn nhạy bén nhận ra sự bất thường trong trạng thái của gã.

Tịnh Giới đã giao cho Thẩm Quân tiếp quản tạm thời, một số văn kiện cần kí kết hoặc quyết sách quan trọng đều do Thẩm Quân ra mặt. Vốn dĩ việc này không vấn đề gì, nhưng rồi Thẩm Quân Hoài bắt gặp một tập hợp đồng chuyển nhượng cổ phần và thỏa thuận xử lý tài sản trong ngăn kéo: toàn bộ cổ phần chuyển giao cho Thẩm Quân Hoài, toàn bộ tài sản để lại cho Lộ Thanh Trần.

Thẩm Quân Hoài cầm hai tập tài liệu đọc rất lâu, cuối cùng cất lại nguyên vẹn như cũ, đóng ngăn kéo lại, xem như chưa từng nhìn thấy.

Thẩm Quân Hoài và Lộ Thanh Trần ở lại, ngày nào Lộ Thanh Trần cũng đồng hành với Lương Bắc Lâm suốt, gần như tới mức kè kè theo sát. Nhưng chỉ thoáng lơ là tí thôi, một buổi sáng nọ bỗng phát hiện ra Lương Bắc Lâm đã biến mất.

Lộ Thanh Trần hốt hoảng thảng thốt sang gọi Thẩm Quân Hoài, cả hai vào phòng Lương Bắc Lâm thấy ga giường lạnh tanh, Thẩm Quân Hoài mới mở camera kiểm tra, 11 giờ tối qua, sau khi mọi người trong nhà đã ngủ, Lương Bắc Lâm đi từ trong phòng ra một mình lái xe đi mất.

"Làm sao bây giờ? Liệu thằng bé có..." Lộ Thanh Trần rất sốt ruột.

Sắc mặt Thẩm Quân Hoài nặng nề, chú không tiếp lời.

Thẩm Quân Hoài gọi cho Lương Bắc Lâm mấy cuộc đều không nhấc máy, bèn chuyển sang gọi Phương Liễm và Thẩm Quân, nhờ người kiểm tra camera dọc đường. 20 phút sau video từ camera được gửi sang, 0 giờ đêm qua xe của Lương Bắc Lâm từng xuất hiện ở lối lên cao tốc xuất phát từ thành phố Vực đi về hướng Cảnh Châu.

"Thằng bé đi Cảnh Châu à?" Lộ Thanh Trần vịn hai tay vào cánh tay Thẩm Quân Hoài, cảm giác không đứng vững nổi: "Nó đến đấy làm gì? Mình mau đuổi theo thôi!"

Thẩm Quân Hoài nói: "Đuổi kịp thì cũng có ích gì đâu?"

Một người không còn ý chí sống, kể cả hôm nay đuổi kịp thế xong ngày mai, ngày kia thì sao? Kiểu gì chẳng có lúc vượt ngoài tầm với.

Thẩm Quân Hoài trấn tĩnh lại, nhắn tin vào số điện thoại của Lương Bắc Lâm, chỉ có đúng một câu ngắn ngủi: Nghe điện, có tin tức về Trình Thù Nam.

Chưa đến một phút, Lương Bắc Lâm gọi lại ngay.

"Thầy, có tin gì ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!