Chương 48: (Vô Đề)

Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Ba người đàn ông gây ra tiếng động cực lớn trong phòng bệnh, Trình Bạc Hàn quặp bả vai Lương Bắc Lâm từ phía sau, đấm một phát cực mạnh trúng cằm gã, Lương Bắc Lâm đáp trả đối phương một cước. Văn Nhạc Tri bị dí vào trong góc, cuối cùng để đề phòng tên bay đạn lạc anh dứt khoát nhảy hẳn lên giường bệnh.

Rất đông bệnh nhân mò ra ngoài hành lang ngó nghiêng, chỉ lát sau nhân viên y tế cũng phải chạy vào ngăn cản. Hai người thở hồng hộc choảng nhau từ phòng bệnh ra đến hành lang, mặt cùng quấn băng, rớt sạch thể diện.

Văn Nhạc Tri thấy lớn bằng ngần này rồi mà cả đời chưa bao giờ mất mặt như thế, anh thò đầu khỏi phòng bệnh gọi với ra ngoài: "Đánh lộn có giải quyết được vấn đề không hả? Có chuyện gì nói hẳn hoi xem nào!"

Hai người đàn ông sức lực tương đương hằm hè giữa hành lang, nhân viên y tế lại gần khuyên nhủ vài câu, thấy cả hai không động thủ nữa mới quay về, đám đông hóng hớt cũng dần dà giải tán.

Trình Bạc Hàn nhổ ra một ngụm nước bọt lẫn máu, anh ta bị rách gò má, tâm trạng cực kì tệ hại. Lương Bắc Lâm ra tay độc quá, anh ta còn phải che chắn Văn Nhạc Tri, khó tránh hơi bị bó buộc tay chân.

"Trình Thù Nam gặp sự cố là việc ngoài ý muốn, không ai muốn thế cả. Tôi thông cảm với tâm trạng kích động bốc đồng của cậu nhưng bệnh viện đâu phải chỗ cho cậu làm loạn, cậu cũng không nên chất vấn Nhạc Tri."

"Bọn tôi không cần thiết, mà cũng chẳng có lý do gì phải bày ra trò đùa sống chết thế này hết."

Trình Bạc Hàn đã điều tra Lương Bắc Lâm từ trước, biết người này IQ EQ đều vượt trội, lòng dạ sâu xa, nhưng không ngờ kể cả đang chịu cú sốc nặng nề như thế mà vẫn nhanh chóng nhìn ra điểm khả nghi trong đó, cũng không lường được là đối phương sẽ có mặt sớm đến vậy.

Mọi chuyện đột ngột và chóng vánh quá, hôm qua lúc nhận được cuộc gọi từ Văn Nhạc Tri, anh ta lập tức ý thức được rằng đây là cơ hội tuyệt vời đầy đủ thiên thời địa lợi nhân hòa. Nhưng dù tính toán cẩn trọng hơn nữa thì toàn bộ sự việc vẫn tương đối gấp rút. Anh ta không xác định được là Lương Bắc Lâm đã phát hiện ra vấn đề đáng ngờ đủ khả năng dẫn dắt rõ ràng chưa, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ, tranh thủ lúc cảm xúc đối phương chưa kịp ổn định, thiếu năng lực phân tích tỉnh táo để giải quyết cho nhanh gọn.

Có vẻ lời Trình Bạc Hàn nói thực tế hơn là Văn Nhạc Tri, nhưng Lương Bắc Lâm vẫn không tin.

Lưng gã tựa sát vào bức tường chạy dọc cuối hành lang, cách Trình Bạc Hàn ba bước, sự nôn nóng và thiếu ngủ suốt một đêm dài khiến gã suy sụp nhếch nhác thấy rõ, xương lông mày trúng một cú đấm, khóe môi cũng rách.

Gã hỏi: "Nếu đã vậy sao anh phải chạy xuyên đêm đến đây?"

Nếu muốn đưa Trình Thù Nam đi thì một mình Văn Nhạc Tri không đủ sức. Lương Bắc Lâm đoán chắc Trình Thù Nam vẫn chưa rời Cảnh Châu, có khi được giấu ngay trong chính bệnh viện này.

Trình Bạc Hàn hỏi vặn lại: "Người yêu tôi bị thương, tôi không nên đến à?"

"Lương Bắc Lâm, hôm nay cậu xông vào đòi người với bọn tôi, lại còn động thủ với Nhạc Tri, tôi nể tình cậu sốt sắng nhất thời không so đo với cậu, nhưng không có nghĩa là Nhạc Tri có mặt ở hiện trường thì cậu có quyền trút giận lên em ấy, thậm chí nghi ngờ bọn tôi giấu Trình Thù Nam đi mất. Nói năng làm việc phải có bằng chứng, không phải cậu cứ nghĩ thế thì nghiễm nhiên là thế."

Thái độ của Trình Bạc Hàn cứng rắn, anh ta không cho Lương Bắc Lâm quá nhiều thời gian để suy ngẫm: "Đúng là Trình Ẩn từng nhờ tôi, muốn cứu em trai cậu ta từ tay cậu."

Anh ta dùng từ "cứu".

Đối phó với Lương Bắc Lâm phải đánh nhanh thắng nhanh, tuyệt đối không để lề mề kéo dài, giữa hai bên cao thủ mánh lới ngang hàng có khi phải nhắm vào cảm tính chứ không nhờ cậy chiêu bài.

Quả nhiên, dường như Lương Bắc Lâm không tiếp nhận được cái từ này, gã lùi về sau một bước, khí thế lúc nãy còn bặm trợn dựng ngược nhoáng cái đã tiêu tan, gã nhìn Trình Bạc Hàn hơi ngơ ngẩn, có vẻ không chịu được đòn đánh vừa rồi.

Thấy đã đạt được mục đích, Trình Bạc Hàn cười gằn một tiếng tiếp tục dồn ép: "Tôi là doanh nhân chứ không phải Chúa cứu thế, tôi cứu cậu bé không những phải mất công thù hằn với cậu mà còn phải tốn tiền thu xếp người ta nữa chứ, một việc chẳng được lợi gì, cậu thấy tôi có làm không?"

Trình Bạc Hàn nói đúng, họ không có lý do.

Ngay từ đầu Lương Bắc Lâm đã biết, đồng thời nhìn thấu rằng Trình Bạc Hàn sẽ không làm cái chuyện vừa mất công vừa không lợi lộc như thế, vậy nên kể cả khi Văn Nhạc Tri chuyển sang dạy ở Đại học Y thì gã cũng chưa bận tâm cho lắm.

Gã chỉ kiên trì tẩy não bản thân bằng một tí ti trông đợi và khát vọng, rằng Trình Thù Nam không sao cả, người bị vùi lấp dưới cầu không phải em ấy. Vậy nên khi phát hiện ra manh mối nhỏ nhoi giữa cát bụi tuyệt vọng, gã buộc phải dốc hết sức lực túm chặt lấy nó không chiu buông ra.

Nhưng Văn Nhạc Tri nói với gã, cuối cùng chính Trình Thù Nam đã từ bỏ.

Sau ấy Trình Bạc Hàn lại nói với gã, anh ta chẳng có lý do gì để cứu Trình Thù Nam.

Tất cả mọi người đều đang nói với gã,

rằng Trình Thù Nam chết rồi.

Lương Bắc Lâm trượt xuống theo vách tường, thân xác nặng nề ngã ngồi xuống đất như thể đùng cái sụp đổ, chẳng còn hồn phách. Hai tay gã túm tóc, vào giờ phút này sự bất lực và đau thương giấu giếm tận sâu trong lòng đều đã hiện hữu thành thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!