Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Ngoài đội cứu hộ và nhân viên xử lý tình huống khẩn cấp, thầy Lý dẫn đội lần này và hai vệ sĩ đều đang có mặt ở hiện trường. Thầy Lý vuốt bớt nước mưa lạnh căm trên mặt, biểu cảm đau đớn, giờ còn không dám đối mặt với Lương Bắc Lâm.
Lương Bắc Lâm gạt áo mưa vệ sĩ đưa ra, men theo đê xuống đến lòng sông, một chiếc máy xúc cỡ lớn đang hoạt động. Đội trưởng đội cứu hộ dẫn Lương Bắc Lâm đi xuống tới nơi rồi dừng lại trước đống mảnh vỡ dày đặc lộn xộn, thấp giọng nói: "Chính chỗ này."
Mấy tiếng trước, Trình Thù Nam đã đứng ở đây.
Bây giờ tất cả mọi người đều đang nói với Lương Bắc Lâm rằng Trình Thù Nam vẫn còn đang ở đây.
Lương Bắc Lâm nhìn đăm đăm vào chỗ mảnh vỡ, cơn choáng váng đột ngột ập tới, cảm giác buồn nôn cũng trào lên trong họng.
"Không đời nào." Gã nghe thấy bản thân mình lên tiếng.
Gã xoay người bấu thật mạnh lấy thầy Lý đi theo đằng sau, giọng nói lạnh lẽo, thái độ cương quyết: "Sao mà xác định có người ở dưới được? Sao mà xác định người này là em ấy được? Họ xác minh kiểu gì? Thầy nói với tôi đi xem nào!"
Thầy Lý đứng không được vững còn bị Lương Bắc Lâm túm tay kéo ngả về trước, suýt thì ngã ra.
"Anh Lương... em Tiểu Nam... tôi xin lỗi, tại tôi không trông nom em ấy kĩ càng." Viền mắt thầy Lý đỏ hoe, hôm nay ông phải chịu quá nhiều cú sốc, lúc này đã gần như kiệt quệ.
Lương Bắc Lâm bỏ thầy Lý ra, bước lên mấy bước, chân cứ mềm nhũn. Thân cầu to lớn chắn lù lù trước mặt cứ như rãnh trời vắt ngang giữa gã và Trình Thù Nam, không bao giờ vượt qua nổi nữa. Ý nghĩ này nghiến lên trái tim gã, định cứ thế xé xác gã cho toang hoác ra.
"Anh Lâm, chúng tôi cực kì đau buồn và thương tiếc, không hề phát hiện dấu hiệu sự sống phía dưới cây cầu."
Đội trưởng đội cứu hộ không nỡ đối diện với người đàn ông cao lớn này lắm, nhưng vẫn cố gứng tường thuật rõ ràng tình trạng hiện trường bằng giọng điệu ôn tồn nhất có thể.
Quá trình tiến hành cứu hộ chậm chạp và khó khăn, bê tông cốt thép nặng mấy chục nghìn tấn đè lên một cơ thể nhỏ nhoi, nghĩ thôi cũng đủ biết sẽ thành ra thế nào. Đánh giá dựa theo kinh nghiệm nhiều năm thì thực ra không cần thực hiện cứu hộ tiếp nữa, nhưng Lương Bắc Lâm chấp nhận khoản chi phí cao, yêu cầu nhất định phải cứu được người ra ngoài.
Nhưng mọi người đều biết "cứu ra ngoài" đã là việc bất khả thi.
Giọng Lương Bắc Lâm sắc bén thiêu đốt, gã bắt lấy trọng điểm nằm ngoài dự kiến từ câu nói ấy: "Không có dấu hiệu sự sống là vì căn bản không có người ở dưới đấy, đúng không?"
Trình Thù Nam cứ đòi bỏ đi mãi, cứ căm hận oán trách gã mãi, lần này cũng thế thôi, đảm bảo là đã lén lút bỏ chạy mất, nấp mình trốn vào đâu đó, sau đó tạo ra một sự cố giả để lừa gã.
Chắc chắn là như thế.
Đội trưởng cứu hộ không biết phải nói cho Lương Bắc Lâm bằng cách nào nữa, khựng lại giây lát rồi vẫn phải trả lời thật: "Chúng tôi tìm thấy cậu ấy rồi."
Mưa đã tạnh từ khi nào không hay, gió rét tận xương phả vào mặt đau rát, màn đêm mịt mù mờ sương bao trùm lên cảnh tượng xung quanh, mùi tanh của đất bùn lửng lơ nồng nặc trong không khí.
Một cánh tay thấp thoáng lộ ra phía dưới đống đá vụn.
Mô tả chính xác hơn thì chỉ có một nửa lòng bàn tay thò ra phía ngoài, ngón tay có phần méo mó, chẳng nhìn ra hình dáng ban đầu được nữa.
Đầu gối Lương Bắc Lâm gục xuống đập thật mạnh vào tảng đá, những âm thanh khóc cười lan tràn khắp tứ phía, có người gọi tên gã, cảm giác nó vọng về từ hư không xa lắm, rồi dần dà luồn tới bên tai.
"Anh Bắc Lâm, em rất thích anh."
"Anh làm xong việc thì về sớm nhé, em chờ anh nha."
"Ba em với anh em đều không cần em nữa."
"Hồi trước em không biết điều, sau này em sẽ sửa đổi, em biết lỗi rồi."
"Nhưng mà em hận lắm."
...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!