Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
"Hôm nay mình ở lại đây thôi, không đi đâu nữa." Văn Nhạc Tri khá là bất lực, cơ mà cũng thở phào một hơi trong lòng, dẫu sao quay lại chỗ cũ vẫn khá hơn là lạc đường trong núi.
Hai người xuống xe, ngồi dưới mái hiên nhà nghỉ ngơi, trò chuyện câu được câu chăng. Chủ nhà rót trà mời cả hai rồi quay về phòng ngủ.
Chờ một lát nữa, Văn Nhạc Tri phát hiện điện thoại đã có tín hiệu lại bèn gọi cho thầy Lý, nghe tin xe còn lại và xe vệ sĩ đã tới tập hợp với đoàn, tự dưng thấy cạn lời ghê.
"Chờ chốc nữa tạnh mưa xong mình về khách sạn thôi, không đi khu sinh thái nữa đâu, hôm nay ông trời không muốn cho mình đi đấy." Con người kiên định theo chủ nghĩa duy vật là Văn Nhạc Tri bắt đầu tin tưởng vào ý trời.
Đằng nào cả hai cũng không có việc gì phải làm, dứt khoát yên tâm chờ mưa tạnh. Mưa đang ngớt dần, đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng mèo kêu vang lên rất khẽ.
Trình Thù Nam đứng dậy dưới mái hiên, thò đầu ra theo hướng âm thanh, nhanh chóng tìm thấy chủ nhân tiếng kêu – một chú mèo đang ở trên cột trụ cầu gần đó, ướt nhẹp bết hết cả lông, cất tiếng kêu yếu ớt, chẳng biết đã bị kẹt bao lâu rồi nữa. Văn Nhạc Tri ngó sang theo tầm mắt cậu, cũng đã phát hiện ra con mèo.
"Em ra xem thế nào, có cứu nó xuống được không." Trình Thù Nam nhặt một cành cây quanh đó, mở ô đi ra phía ngoài.
Văn Nhạc Tri không yên tâm: "Để mình đi với em."
Cây cầu đường bắc ngang qua một con sông rộng tầm trăm mét đã cạn trơ đáy, cả hai men theo đường mòn trơn trượt ven bờ xuống dưới, khi đến gần chỗ trụ cầu, đang ngẫm nghĩ xem có cách nào cứu được con mèo thì một loạt tiếng động lục đục thình lình vang lên ngay cạnh, cả hai đều giật mình sợ hết cả hồn.
Ngước mắt trông lên, hóa ra có một người ở trong đoạn vòm cầu gần sát bên bờ. Ấy là một người vô gia cư ngồi trên cọc bìa các tông bỏ đi ướt đẫm, quần áo đang mặc dơ dáy nhếch nhác, mặt cũng bẩn, nhưng vẫn nhìn ra là người này còn trẻ lắm. Cậu vô gia cư trông thấy hai người, miệng ú a ú ớ nói gì đó, tay cũng khua khoắng không ngừng nghỉ, cười ngơ ngác với cả hai.
Văn Nhạc Tri hét về phía cậu ta: "Cậu sống ở đây à? Nguy hiểm lắm đấy!"
Thời tiết dữ dội thế này không ai dám đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra, kể cả hôm bão vào chưa sao nhưng nhiệt độ giảm xuống đột ngột, cậu vô gia cư này cũng sẽ chết cóng mất. Văn Nhạc Tri gọi to mấy câu với cậu ta từ đằng xa nhưng rõ ràng là cậu vô gia cư không hiểu gì hết, chỉ cứ cười ngu.
"Đưa mèo xuống trước đã vậy." Văn Nhạc Tri bất lực nói.
Trình Thù Nam giơ cao cành cây, định để chú mèo có thứ bám vào trèo xuống, nhưng cành cây vẫn cách mèo mất một đoạn nữa, con mèo thử mấy lần mà chưa dám nhảy ra.
Xung quanh toàn là bùn lầy cỏ úa, Văn Nhạc Tri lượn lờ ngó nghiêng không tìm thấy được thứ gì tiện tay, đành đưa ô cho Trình Thù Nam, nói: "Để mình về xin người ta cái gậy hay gì đó vậy."
Quay về nhà dân lấy công cụ rồi vòng trở lại mất chưa đến 1 phút, hơn nữa căn nhà nhìn thẳng ra bờ sông, Trình Thù Nam và mèo đều nằm trong phạm vi quan sát của anh, Văn Nhạc Tri không hề thấy sẽ xảy ra vấn đề gì được hết.
Anh giẫm qua chỗ bùn quay lại nhà dân, tia thấy ngay một chiếc xẻng sắt dựng cạnh tường. Chủ nhà đang nghỉ trưa, anh không quấy rầy người ta mà cầm cái xẻng ra ngoài luôn.
Chưa đi được mấy bước thì đột nhiên hàng loạt những tiếng "đùng đoàng" lạ lùng bỗng nhộn nhạo ngay sát, cứ như pháo dây vừa nổ tung.
Văn Nhạc Tri đứng khựng lại, ánh mắt nhìn ra cây cầu đường bắc ngang trước mặt, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu, anh không kịp tìm tòi nó nữa, vừa lao về phía bờ sông vừa gào lên thật to:
"Trình Thù Nam, quay lại đây!"
Dứt lời xong chỉ nghe thấy một tiếng rầm vang dội, cây cầu sập xuống.
**
Lương Bắc Lâm giật mình choàng tỉnh, gần như nhảy dựng lên khỏi chiếc ghế ở bàn làm việc.
Gã phải chống tay lên bàn vịn cho khỏi ngã, cơn đau dữ dội lan ra trong lồng ngực, người nhễ nhại mồ hôi lạnh.
Gã gặp ác mộng.
Gã ngước mắt lên nhìn đồng hồ con thỏ trên bàn làm việc, 1 rưỡi trưa. Vừa nãy ăn trưa xong gã xử lý công việc tiếp, không hiểu sao mà ngủ thiếp đi mất từ bao giờ. Đã lâu lắm rồi gã không gặp ác mộng, nội dung giấc mơ rất mờ nhòa, gã chỉ nhớ láng máng có thứ gì khổng lồ đập trúng vào lòng bàn chân, ngay sau đó toàn bộ thế giới đột ngột sụp đổ co cụm lại, đè hết lên người khiến gã kẹt cứng phía dưới.
Gã rút tờ giấy ăn lau mồ hôi, đứng dậy bước tới cạnh cửa sổ.
Trời hôm nay âm u, mây đen trĩu nặng đằng xa, cuồn cuộn, trái tim đập thình thịch gấp gáp mãi lâu chưa dịu lại được, Lương Bắc Lâm thấy chắc có lẽ là vì Trình Thù Nam đang không ở đây, cộng thêm dạo này nhiều việc quá, khiến gã cứ xao động bất an hiếm gặp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!