Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Ngoài mặt Lương Bắc Lâm không nói gì nữa nhưng gã bí mật sắp xếp thêm rất nhiều việc, bao gồm yêu cầu gửi trước tuyến đường hoạt động và thời khóa biểu lịch trình, chuẩn bị các thể loại đồ dùng hàng ngày, thực phẩm chức năng và thuốc, thậm chí phái người sang thuê sẵn một căn chung cư gần khách sạn đoàn ở, nấu riêng bữa ăn đặc biệt cho Trình Thù Nam có tiền sử bệnh dạ dày.
Sáng sớm hôm xuất phát đi Cảnh Châu, Lương Bắc Lâm lái xe đưa Trình Thù Nam đến trường tập trung.
Nhìn chung trông gã vẫn tạm bình thường nhưng suốt dọc đường gã chẳng nói gì, dừng xe xong không mở khóa mà ngồi yên bất động ở ghế lái.
Trình Thù Nam nắm chặt quai balo, thử mở cửa mấy lần mà không được, bắt đầu hơi hoảng hốt.
"Anh..." Nhịp thở cậu có phần gấp gáp, cậu rất sợ Lương Bắc Lâm gần đến nơi thì trở quẻ, "Em phải xuống xe."
"Tiểu Nam..." Hô hấp của Lương Bắc Lâm nặng nề, lòng bàn tay đã đè lên nút mở khóa nhưng mãi vẫn không ấn, "Thời tiết chỗ Cảnh Châu không ổn lắm, nếu mệt quá không muốn ra ngoài thì cứ ở yên trong khách sạn."
"Chuyên gia dinh dưỡng sẽ chuẩn bị sẵn ngày ba bữa đưa tới khách sạn, dạ dày em không tốt, đừng ăn đồ bên ngoài."
"Người đi theo em sẽ ở ngay cạnh phòng em, có việc gì cứ gọi họ. Em ra ngoài họ cũng sẽ đi cùng, tôi đã trao đổi với giáo viên dẫn đoàn bọn em rồi, em đừng thấy áp lực, cứ coi như họ không tồn tại thôi."
Trình Thù Nam không làm lơ gã như trước, cậu chỉ muốn xuống xe nhanh nhất có thể, chân và cơ thể đều đã áp sát cửa, cậu đáp nhè nhẹ: "Biết rồi."
Lương Bắc Lâm hơi hé miệng, vẫn còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng rồi phát hiện ra ngoài việc dặn dò các thứ lặt vặt hàng ngày, thì những chuyện khác lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Đột nhiên gã có cảm giác không lành vô cớ, dường như chỉ cần đi từ trong xe ra xong là đám mây ấy sẽ lập tức trôi thẳng lên trời, càng lúc càng bay cao, càng lúc càng đi xa mà trong tay gã chẳng có dây nối, không thể nào kéo đối phương quay về được nữa.
Lương Bắc Lâm nhìn Trình Thù Nam đang cố gắng ngồi cách gã ra xa nhất có thể, bỗng chua xót đắng chát trong lòng. Thực sự gã không muốn phải mở cửa xe, dọc đường tới đây đã rất nhiều lần gã nảy ra ý định xốc nổi quay đầu trở về, nhưng gã biết không thể làm vậy, không thì quan hệ đang trên đà tan vỡ của gã và Trình Thù Nam sẽ chỉ càng khó lòng bù đắp.
Trình Thù Nam nghiêng mặt đi, trông ra ngoài qua cửa sổ, xe khách đang đỗ ngay cách đó chưa đầy 100 m, đã có bạn bè quen thân lục tục đi từ tòa phòng học ra cất hành lý vào khoang, rồi cười nói bước lên xe.
Bầu trời ngoài kia xanh thẳm, mà cậu vẫn đang mắc kẹt ở không gian nhỏ hẹp này.
"... Muốn xuống xe." Giọng Trình Thù Nam bắt đầu run rẩy, cậu từ từ cuộn mình lại, tựa sát lên cửa, vùi mặt vào đầu gối.
Lương Bắc Lâm thình lình nghiêng người sang kéo cậu vào lòng, ngăn cách bởi hộp tay vịn rộng rãi ở giữa, hai cánh tay gã ghì chặt, ra sức ôm lấy Trình Thù Nam.
"Tiểu Nam... đi xa phải chú ý an toàn, vui vẻ lên nhé."
Mãi đến rất lâu về sau, hồi tưởng lại khoảnh khắc này Lương Bắc Lâm mới nhận ra rằng mọi dự cảm bất an của ngày hôm ấy đều có lý do cả, như thể số phận đã sắp đặt từ trước, những vướng mắc yêu hận giữa họ bị một bàn tay khổng lồ vô hình thúc đẩy tiến lên, không tài nào dừng lại, chẳng thể ngoái đầu.
Vận mệnh đã xếp cho gã và Trình Thù Nam buộc phải trải qua khoảng trống thời gian đứt gãy hoàn toàn ấy, không sớm thì muộn, không ngắn thì dài, gã chẳng thể có cách thay đổi quá khứ, cũng không đủ sức tác động tương lai.
Trình Thù Nam không thuộc về bất kì ai, Lương Bắc Lâm có được cậu là hạnh phúc của gã, mà đánh mất cậu cũng là điều tất yếu thôi.
Có điều vào giờ phút này gã tưởng mình vẫn còn cơ hội.
Vậy nên cuối cùng gã thả tay ra, nói: "Tiểu Nam, chờ em quay lại rồi mình cùng nói chuyện hẳn hoi."
Nửa tháng sẽ trôi qua rất nhanh, Lương Bắc Lâm tự nhủ với chính mình, ở lại Cảnh Châu đủ hai tuần xong là Trình Thù Nam sẽ về thôi. Chờ cậu trở lại, gã phải nói chuyện đàng hoàng với Trình Thù Nam, gã còn nợ Trình Thù Nam một tiếng "Xin lỗi".
Nợ cả một câu "Anh yêu em".
**
Hành lý đã được vận chuyển đường hàng không đến Cảnh Châu từ mấy hôm trước, Trình Thù Nam chỉ đeo mỗi cái balo đi. Lương Bắc Lâm không xuống xe, ngoài việc tránh gây áp lực cho Trình Thù Nam gã cũng sợ đến giây phút sau cùng bản thân mình không kìm lòng nổi sẽ lôi người ta về.
Qua lớp kính cửa xe, Lương Bắc Lâm dõi theo Trình Thù Nam bước về phía xe du lịch, cậu mặc một chiếc áo phao mỏng màu đen và một chiếc quần bò, trang phục rất đơn giản, hệt như mọi sinh viên đại học trong sân trường.
Nhưng lại rất khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!