Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Sau khi tiệc tối bắt đầu được nửa tiếng, khách khứa giữa các phòng bắt đầu xáo trộn vị trí thứ tự. Lương Bắc Lâm ngồi ở bàn chính giữa cùng ông chủ, rất đông người tới mời rượu, gã uống vài lượt, để ý thấy Trình Thù Nam ngồi cạnh mới ăn có mấy miếng, phần lớn thời gian cứ thừ người ra, bèn định bảo cậu về phòng.
Trang trại không có dịch vụ phòng 24/24 đầy đủ như khách sạn chuyên nghiệp, Lương Bắc Lâm dặn bếp làm thêm một phần cơm đút lò.
"Chờ chốc họ nấu xong tôi đưa em về phòng." Điện thoại của Lương Bắc Lâm reo, gã cầm lên xem thử rồi nói với Trình Thù Nam, "Chờ tôi một lát, ra ngoài nghe điện cái."
Cuộc gọi này của Lương Bắc Lâm kéo dài khá lâu, Trình Thù Nam chờ một lúc xong bắt đầu đứng ngồi không yên. Khách trong phòng này không đông, về cơ bản đều là đối tác làm ăn tham gia hội đàm, mọi người cơm nước uống rượu rất nhẹ nhàng, ngoài hai nhóm vừa nãy sang mời rượu nhốn nháo cả lên thì còn lại phần lớn đều tự trò chuyện với nhau.
Bàn này thì chỉ có Lương Bắc Lâm dẫn thêm bạn theo, những người còn lại đi một mình. Mọi người đều biết Trình Thù Nam là người của Lương Bắc Lâm, bên ngoài đồn đãi nhiều lắm. Lúc này Lương Bắc Lâm không ở đây, đối diện với Trình Thù Nam lẳng lặng ngồi một bên xong mọi người gần gũi hay xa lánh đều không ổn, đường đột bắt chuyện làm quen thì lại càng không ổn nữa.
Trong phòng có một người là quản lý cấp cao bên Tịnh Giới, biết Trình Thù Nam, tuy đồn đãi ở ngoài đầy rẫy tiêu cực nhưng lúc nãy chính mắt anh ta chứng kiến sự chăm lo của sếp dành cho Trình Thù Nam, có bận trao đổi công việc trên bàn ăn cũng không quên rót nước lấy khăn cho Trình Thù Nam.
Thậm chí vừa rồi Lương Bắc Lâm đứng dậy đi ra ngoài còn liếc qua chỗ anh ta. Anh ta hiểu ý của cái liếc ấy, bảo anh ta để ý trông nom.
Mãi mà Lương Bắc Lâm chưa về, Trình Thù Nam đã ngó sang phía cửa mấy lần liền. Anh quản lý cấp cao của Tịnh Giới chú ý Trình Thù Nam nãy giờ, lúc này mới đứng dậy vòng qua bàn ăn, lại gần thấp giọng nói: "Cậu Trình chịu khó chờ một tí, để tôi ra ngoài xem sao."
Anh quản lý vừa đi ra ngoài thì lại có mấy người vào mời rượu. Dịp hôm nay không phải dạng chính thức, mọi người nhậu nhẹt nói năng đều khá buông thả, đám đông nhốn nháo rầm rĩ, có người đã say mèm lảo đảo.
Trình Thù Nam bị đùn đẩy ra rìa, cậu không kịp lấy áo khoác nữa, tranh thủ hỗn độn chạy ra khỏi phòng.
Cậu đi men theo con đường nhỏ l*n đ*nh núi, khoảng vị trí đẹp nhất chính là phòng đặc biệt ngắm sao mà cậu và Lương Bắc Lâm ở. Bước ra khỏi đoạn nhà cửa là cái buốt giá của gió núi rõ rệt hơn hẳn, Trình Thù Nam lạnh run cầm cập, cậu chẳng còn lòng dạ tìm xem Lương Bắc Lâm đang đâu nữa, cứ thế cắm đầu chạy về phía trước.
Khu ăn uống và khu lưu trú cách một đoạn đường núi rất dài, cơ mà không hẻo lánh, dọc đường đèn đóm sáng như ban ngày, còn đi qua một tòa nhà bên ngoài là khoảnh sân nghỉ ngơi, bên trong có hầm rượu.
Trình Thù Nam chạy vội quá đâm sầm trực diện vào người khác. Quanh người đối phương nồng nặc mùi rượu, chắc đã say khướt, bị đâm phải loạng choạng thế là chửi gì đó.
Trình Thù Nam nhanh chóng nói xin lỗi rồi cúi đầu định vòng qua tránh, nhưng đột nhiên bị người nọ chộp lấy cổ tay.
"Còn tưởng là ai, hóa ra là thiếu gia nhỏ nhà họ Trình à."
Trình Thù Nam thình lình ngẩng đầu, kẻ đang giữ tay cậu là một người đàn ông trẻ tuổi hơi gầy, mặt mũi lạ hoắc, gò má đỏ gay, chắc hẳn phải say kinh lắm, ánh mắt nhìn cậu suồng sã buông tuồng.
Trình Thù Nam không quen kẻ này nhưng lại nhận ra giọng hắn – chính là người nam nói chuyện với Khang Bách hôm chập tối ở vườn hoa.
"Bỏ ra!" Trình Thù Nam thấp giọng quát, dùng sức cố giãy khỏi tay người kia.
Nhưng kẻ say cực kì khỏe, lại còn mất hết lý trí, hắn cười khan: "Đi nào, làm mấy chén chứ."
Vừa nói vừa kéo Trình Thù Nam đi vào chỗ hầm rượu. Trình Thù Nam bị hắn ta lôi nghiêng ngả lảo đảo, vừa ra sức vùng vẫy vừa ngoái đầu lại định kêu cứu. Nhưng cánh cửa ở ngay trước mặt, Trình Thù Nam chưa kịp gọi chữ nào thì tên kia đã lôi cậu đi thẳng vào trong.
Khóe mắt cậu ngóng về phía con đường nhỏ vừa nãy chạy tới, không một bóng người.
Mấy gã ngồi ở dãy bàn đằng trước hầm rượu đang nhậu nhẹt tưng bừng, người ngồi ngay giữa chính là Khang Bách. Thấy thằng bạn vừa đi ra ngoài tự dưng kéo theo Trình Thù Nam quay vào, mặt hắn ra thoáng lộ ra vẻ bất ngờ sung sướng.
"Tiểu Nam đến rồi đấy à?" Khang Bách đứng dậy đi về phía Tiểu Nam, hơi liêu xiêu.
Khang Bách đã uống kha khá, cổ áo phanh rộng, phơi ra dáng vẻ ăn chơi đàn đúm triệt để, khác một trời một vực với hình ảnh lịch thiệp ban ngày hay gặp.
Trình Thù Nam cố giữ bình tĩnh, thử giao tiếp với đối phương: "Khang Bách, bạn anh say rồi, mau bảo anh ta thả tôi ra..."
Chưa chờ cậu nói hết kẻ đang bấu tay cậu đã thô bạo ẩy cậu ra trước, Trình Thù Nam bị ốm mấy đợt người vốn yếu sẵn, bị người khác xô đẩy là cơ bản chẳng có sức đứng vững, chân cứ nhũn ra, cậu đâm sầm vào người Khang Bách.
Người thèm thuồng đêm ngày ở ngay trong lòng, Khang Bách ôm chầm lấy luôn không hề do dự, cười cợt nhả: "Lương Bắc Lâm chịu thả em ra rồi à?"
Trình Thù Nam thử đẩy Khang Bách ra, quát to: "Mấy người định làm gì! Thả tôi ra!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!