Chương 40: (Vô Đề)

Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Họ ở lại trang trại một đêm, môi trường thanh tĩnh và không khí trong lành đều góp phần giúp tinh thần căng thẳng của Trình Thù Nam thư thái hơn phần nào. Dù rằng thái độ của Lương Bắc Lâm với cậu khiến cậu hoảng sợ – vẻ im lìm toát ra cái nóng bỏng không hề giấu giếm, như thể đột nhiên đảo ngược, chú tâm đến cậu vô cùng – cậu không muốn đoán xem chuyện gì đã xảy ra, Lương Bắc Lâm là người rất lý trí vô tình, chắc hẳn sẽ không tự dưng thay đổi thái độ trước một tình nhân đâu. 

Tối qua hai người làm một lần, Lương Bắc Lâm chẳng giày vò cậu mấy, có vẻ rất để ý cảm nhận của cậu. Nhưng cậu cảm nhận được gì đâu chứ, ngoài cứng ngắc chỉ có căng thẳng, không khác khúc gỗ là bao. May là sáng hôm sau dậy cơ thể không thấy bất thường, hôm nay cậu vẫn có thể cho các em động vật nhỏ ăn tiếp. 

Buổi sáng trôi qua nhàn nhã, kế hoạch ban đầu là chiều nay sẽ về vì Lương Bắc Lâm có một buổi hội đàm làm ăn quan trọng, nhưng gã thấy có vẻ Trình Thù Nam rất thích chỗ này, bèn quyết định sát giờ là chuyển địa điểm sang họp ở trang trại. 

Do đổi địa điểm bất ngờ nên khi mọi người đến nơi cũng đã hơn 4 giờ chiều. Lương Bắc Lâm phải làm việc, bèn nhờ nhân viên trang trại dẫn Trình Thù Nam đi hái rau, tóm lại là có việc gì đó để làm, tránh chạy lung tung, đảm bảo an toàn là được. Sắp xếp cho Trình Thù Nam xong, Lương Bắc Lâm mới vội vàng qua phòng họp. 

Hoàng hôn trên núi cực đẹp, ráng chiều nhuộm màu bầu không, khiến người ta lơ mơ buồn ngủ. 

Trình Thù Nam cuộn mình trong một chiếc ghế mây xích đu siêu to, ăn ít hoa quả, mắt đã lim dim gà gật. Nhân viên thấy cậu buồn ngủ bèn đi lấy chăn đắp cho cậu. Trình Thù Nam lục đục tìm tư thế thoải mái, bảo nhân viên là mình muốn ở riêng một lát. 

Quá trình tiếp xúc với cậu, nhân viên thấy con người Trình Thù Nam rất hòa nhã, tuy Lương Bắc Lâm đã dặn dò riêng rất kĩ nhưng ở trong trang trại cực kì an toàn, chỗ vườn hoa đây còn gần ngay sát khu nghỉ dưỡng, nhân viên bèn yên tâm đi làm việc. 

Trình Thù Nam ôm chăn ngủ một hồi, rồi nhanh chóng bị đánh thức bởi tiếng trò chuyện. 

Trang trại này không mở cửa cho người ngoài, chủ trang trại là sếp một công ty thiết kế ngoại cảnh đã lên sàn chứng khoán, có mối quan hệ thân thiết với Lương Bắc Lâm. Tối nay trang trại có buổi biểu diễn drone quy mô nhỏ, chính vì vụ này Lương Bắc Lâm mới quyết định ở lại thêm đêm nữa. 

Nghe nhân viên kể, Trình Thù Nam biết được là trang trại có mời thêm mấy người bạn của ông chủ, không đông lắm, tụ tập trao đổi công việc tiện thể thư giãn đôi chút. 

Ghế mây nằm ẩn sau một mảng cây cối, chắc hai người đang nói chuyện không để ý là có người ngay cạnh nên tán gẫu rất thoải mái. 

Ban đầu giọng còn nhỏ nhỏ, Trình Thù Nam chưa để ý lắm, nhưng càng lúc hai người kia càng đi tới gần hơn, đến tận phía kia mảng cây mới dừng chân. Trình Thù Nam vén chăn ra định về phòng, nhưng rồi một giọng nói quen thuộc khiến mọi động tác của cậu khựng lại. 

"Chỗ này được phết đấy nhỉ, đợt này tao nhọc quá, thay đổi môi trường xả hơi tí." 

"Sao, chơi ở ngoài chán rồi à?" 

Tiếp đó là tiếng đánh bật lửa, khói thuốc bay lan tràn len qua cây cỏ, Trình Thù Nam nhanh chóng ngửi thấy mùi thuốc lá. 

Giọng người đầu tiên nói: "Dạo này ở nhà loạn cả lên, chả hiểu sao con em tao mê mẩn Lương Bắc Lâm, ông già bảo không nghe, chai mặt tìm gặp mấy lần, toàn bị gã nói khéo gạt đi ngay. Mối này không được thì đổi sang thằng khác, có phải thành phố Vực chỉ còn mình gã đâu, việc gì mà phải ầm ĩ. Ông già thì hay quá, đe con em không được lại bắt đầu quay sang đì tao, nhất quyết bắt tao thu hồi lại cái dự án nước ngoài trong vòng hai tháng.

Xử lý cái vụ này thôi đã sứt đầu mẻ trán, lấy đâu ra thời gian mà chơi." 

Giọng Khang Bách rất dễ phân biệt, ngữ điệu của hắn ta sẽ khác với cách nói ở các dịp thông thường, trầm thấp lười nhác, toát lên vẻ trào phúng lấp ló. Chắc là hai bên thân thiết mới nhau nên mới bộc bạch trắng trợn thế. 

Trình Thù Nam rụt chân về, rúc vào ghế mây kín hơn, bây giờ mà ra ngoài kiểu gì cũng đụng mặt. Không quen còn đỡ, nhưng đợt trước Khang Bách từng bày cái trò kia, Trình Thù Nam bị Lương Bắc Lâm giận cá chém thớt nên đã thành chim sợ cành cong. May là ghế xích đu mây đủ to để che chắn toàn bộ người cậu. 

Hai người kia tiếp tục hàn huyên. 

"Thế hôm nay mày đến đây là có mục đích khác chứ gì." 

"Hôm nay Lương Bắc Lâm có mặt, ông già bảo tao ngó nghiêng tiếp ý tứ gã xem sao," Khang Bách cười một tiếng mập mờ, "tao thấy á, ngó nghiêng quái gì, cái gã này bề ngoài dễ chịu chứ thực ra chiêu gì cũng miễn nhiễm." 

"Thấy bảo thiếu gia bé nhà họ Trình vẫn đang ở với gã kìa." 

Khang Bách cười cười, nhả một hớp khói, nhướng mày lên không nói gì. 

Người kia hỏi tiếp: "Sao đây, vẫn canh cánh đấy à?" 

Dạo này Khang Bách thấy đời nhạt nhẽo quá, mấy đứa bồ nhí ban đầu ngày càng tẻ ngắt, kiểu gì cũng chả có hứng nổi. Lúc mới thì nghĩ là chắc tại bận quá, bây giờ nhắc đến Trình Thù Nam tự dưng lòng dạ rục rịch ngay, hóa ra là do sai đối tượng. 

Nói thật là bao nhiêu năm nay hắn ta muốn ai mà chẳng có, nhưng ngắm được mà không chén được thì chỉ có đúng một thôi, lại còn trong tay Lương Bắc Lâm nữa chứ. 

"Bên ngoài toàn đồn là mày si bồ nhí của Lương Bắc Lâm nhé, mày hỏi gã xem nào, chả lẽ lại không cho á? Có phải chuyện gì to tát đâu mà." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!