Chương 36: (Vô Đề)

Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Quán cà phê bật điều hòa rất thoải mái, barista kiêm thu ngân đứng ở quầy bar để ý liếc sang phía này mấy lần, rồi lặng lẽ quay người đi vào gian làm đồ.

Cô biết Trình Thù Nam, tuy không biết tên nhưng bạn sinh viên này có vẻ ngoài quá bắt mắt, trông lại còn ngoan ngoãn nữa, lần nào gọi đồ uống cũng cảm ơn rất lễ phép. Bây giờ lại bất chấp thể diện gào khóc đau đớn ở đây, chắc hẳn là gặp phải chuyện gì khó khăn lắm, nhất định sẽ không muốn để người khác chứng kiến hình ảnh thê thảm của mình.

Trình Thù Nam nói liền một lèo ngần ấy câu rồi bụm mặt khóc đến nỗi ướt cả tay áo, nhưng xong cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, ra sức dụi mắt, ngồi bần thần ngó mặt bàn.

Barista bưng một miếng bánh ngọt lại gần đặt ở trước mặt Trình Thù Nam, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay tiệm mình có hoạt động tặng bánh miễn phí nhe."

Nhoáng cái viền mắt Trình Thù Nam lại ướt nhòe, cậu nghẹn giọng nói "Cảm ơn ạ", barista mỉm cười đầy khích lệ.

Trình Ẩn nhìn theo Trình Thù Nam ăn hết miếng bánh ngọt, rồi lại uống nốt cốc trà sữa còn dở, thở ra một hơi thật dài.

Những gì Trình Thù Nam nói đã xé toạc cái sự lừa mình dối người suốt bao lâu nay ở Trình Ẩn. Từng câu hỏi vặn đều khiến Trình Ẩn không đất dung thân. Không phải anh ta không nghĩ đến việc Trình Thù Nam sẽ gặp cảnh ngộ thế nào, mà chỉ là cứ ép mình đừng nghĩ tới nữa.

Trông Trình Thù Nam mong manh nhợt nhạt thấy rõ, những biểu cảm sống động ngày xưa đã biến mất, có những lời Trình Ẩn sắp bật thốt ra rồi nhưng rốt cuộc chẳng thể cất lên khỏi miệng.

"Lần này anh lén quay về, muốn gặp mày một lần, với cả muốn rút một khoản tiền mặt ngày trước giấu trong két bảo hiểm ở ngân hàng nữa."

Trình Ẩn không hề giấu giếm, đợt vừa rồi anh ta bôn ba lặn lội, thử hết tất cả mọi cách nhưng đều phải bó tay, Lương Bắc Lâm đã quyết tâm dồn họ vào chỗ chết. Còn với Trình Thù Nam thì anh ta đã lực bất tòng tâm từ lâu lắm.

"Tiểu Nam..." Trình Ẩn gian nan không tiếp lời nổi, việc đến nước này có nói gì cũng vô dụng thôi, xin lỗi cũng vô dụng, không tài nào cứu vãn.

"Anh nghi có người theo dõi anh, anh không nán lại lâu được."

Nắm đấm của Trình Ẩn cứ thả lỏng rồi lại siết chặt, mấy lần liền như thế. Trình Thù Nam mím môi, hai anh em đều lặng câm.

Mãi lâu sau, Trình Thù Nam nghe thấy Trình Ẩn nói: "Anh ra ngoài làm điếu thuốc."

Ngay sau đó anh ta đứng dậy, nhấc chiếc túi trên bàn lên bằng một tay, đi ra ngoài cửa.

Trình Ẩn ra ngoài đứng dưới một gốc cây, ngậm điếu thuốc trong miệng rồi châm lửa. Ánh lửa chập chờn, khói thuốc vấn vít, Trình Thù Nam có thể trông thấy góc mặt nghiêng căng thẳng của Trình Ẩn qua cửa sổ kính.

Xin anh đấy, anh ơi.

Trình Thù Nam nói trong lòng.

Đưa em đi với, chỉ cần anh chịu nói một câu là sẽ đưa em đi, kể cả chỉ nói chót lưỡi đầu môi thôi cũng được, là em sẽ bỏ qua cho anh, em sẽ không trách anh và ba nữa.

Điếu thuốc cháy cạn, Trình Ẩn vẫn đứng tiếp dưới tán cây thật lâu, rồi quay đầu nhìn sang phía này.

Trình Thù Nam siết chặt cốc trà nóng trong tay, cảm giác máu dồn nén c*ng tr**ng ngột ngạt lan ra từ sâu thẳm trái tim, cậu và Trình Ẩn chạm mắt với nhau, Trình Ẩn vội nhìn qua chỗ khác, rồi xoay người bỏ đi.

Cậu nghe thấy tiếng nứt vỡ rất khẽ ở tim mình.

Máu thịt nát tan đầy đất, không bao giờ ghép lành lặn lại được nữa.

**

Trình Thù Nam chẳng biết mình đã đi về kiểu gì.

Cậu rời trường, bước miên man vô mục đích theo đường lớn, đi qua cái nhộn nhịp rộn rã của khu phố mới lên đèn, đi qua đám đông chào tạm biệt nhau trước cửa quán ăn bên vỉa hè, đi qua vô số những ngã tư cắt nhau có đèn tín hiệu, cuối cùng trông thấy tòa nhà yên ắng nép mình trong bóng cây xanh.

Ấy là nhà của Lương Bắc Lâm.

Là nơi cậu buộc phải quay về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!