Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Trình Thù Nam nằm trên giường, nghe bụng mình réo ùng ục. Cậu l**m môi mấy cái, nghĩ bụng biết thế ăn thêm mấy ngụm canh có phải hơn không, tiếc là đổ hết mất rồi còn đâu. Mãi nhóm Lộ Thanh Trần chưa về, cậu cũng không dám xuống.
Chỉ lát sau có tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, dì Yến bước vào, tay bưng một bát mì to.
Trình Thù Nam lăn một vòng ngồi dậy, dì Yến bảo: "Mau mau ăn đi, nấu riêng cho cháu đấy."
Trình Thù Nam hớn hở nhận lấy, cầm đũa lên khuấy: "Dì Yến ơi, mì dì tự cán đó ạ."
Bát mì thủ công vừa dai vừa thơm, còn có thêm hai quả trứng gà rán vàng ruộm. Trình Thù Nam xì xụp mấy miếng, vừa nuốt vừa nói không lộ răng: "Cháu cảm ơn dì Yến."
"Ăn từ từ thôi," Dì Yến dặn, "dì xuống nhà nhé."
Trước khi ra khỏi phòng, tự dưng dì Yến vòng trở lại v**t v* đỉnh đầu Trình Thù Nam đang cắm mặt ăn mì:
"22 tuổi rồi, chúc mừng sinh nhật Tiểu Nam."
Cái tay cầm đũa của Trình Thù Nam dừng khựng.
Mãi cho đến khi dì Yến khẽ khàng khép cửa đi xuống, đôi đũa đờ đẫn thật lâu của Trình Thù Nam vẫn chưa hoạt động trở lại.
Ăn tối xong, Lộ Thanh Trần tìm cơ hội nói chuyện riêng với Lương Bắc Lâm mấy câu.
"Bên chỗ nhà họ Trình thế nào rồi?"
Lương Bắc Lâm không hề giấu: "Trình Tồn Chi chỉ còn tính bằng ngày thôi."
"Ngưng thuốc rồi à?"
Lương Bắc Lâm gật đầu, gã chặn đứng mọi tài sản của đối phương, số tiền ít ỏi Trình Tồn Chi mang theo ra nước ngoài không cầm cự được bao lâu, giờ lão đang nằm trong một bệnh viện nhỏ, còn không đủ sức thanh toán tiền thuốc men. Trình Ẩn dẫn vợ con theo trốn nợ, định đi từ châu Âu sang Đông Nam Á là nơi có mức sống thấp hơn, đang tìm cách làm thủ tục, song bị người Lương Bắc Lâm phái sang theo dõi chặt nên cũng mắc kẹt.
Lộ Thanh Trần tràn đầy âu lo, ngẩng đầu liếc lên trên tầng, hỏi: "Thằng bé có biết không?"
Lương Bắc Lâm nói: "Không cần thiết phải biết."
Lộ Thanh Trần im lặng giây lát, hỏi tiếp: "Sau này định như nào?"
"Chẳng như nào."
"... Mấy tin đồn em đính hôn thì là sao?"
"Chuyện vô căn cứ."
Lộ Thanh Trần đỡ trán, làu bàu một câu: "Đúng là trẻ con lớn rồi khó dạy thật."
Cứ nhắc đến tương lai là lại ậm ừ cho qua, tùy tiện mờ mịt.
"Anh, anh không phải lo đâu."
"Sao mà anh không lo được cơ chứ," Lộ Thanh Trần tương đối cạn lời, "công việc thì em quy hoạch đâu ra đấy lắm, đời sống thì chả có một tí manh mối nào. Nếu tương lai em lập gia đình, em có người khác, thế Trình Thù Nam phải lấy tư cách gì mà chung đụng cùng em, em định bắt cậu bé l*m t*nh nhân không ngẩng mặt được lên, hay cái gì đấy khác, chỉ để em trút giận thật sao?"
Lương Bắc Lâm trầm mặc hồi lâu, rồi nói: "Em sẽ không lập gia đình đâu."
Lộ Thanh Trần hiểu ngay.
"Bắc Lâm, em nghĩ cho kĩ vào, em không muốn buông tay hay là không thể buông tay Trình Thù Nam. Bất kể trường hợp nào đi nữa thì em giữ người ta thế này cũng đều không đúng. Tình cảm hoặc phải xây đắp lại hoặc không thì cắt đứt hẳn, em buộc phải xác định thái độ rõ ràng, không là sẽ hại mình hại người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!