Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Y tá tới rút kim luồn, Trình Thù Nam vào nhà tắm thay quần áo xong xuôi rồi bắt đầu ra ngoài từ tốn thu dọn đồ đạc.
Chỉ ở có 5 hôm mà phòng bệnh đã chất đầy đồ dùng sinh hoạt, có hộp cơm dì Yến mang tới, có tệp sách tranh Lộ Thanh Trần đưa cho, thậm chí anh còn tặng cả bộ ghép hình to đùng để giết thời gian, chăm Trình Thù Nam như chăm trẻ con.
Y tá nói: "Bạn trai cậu đang nghe bác sĩ trao đổi việc xuất viện, cậu chờ anh ấy quay lại rồi hẵng dọn đồ."
Trình Thù Nam cười cười không đáp lời, động tác trong tay vẫn không dừng lại.
Cậu vừa mới khỏi bệnh, trông rất yếu ớt mong manh, cô y tá trông mà sốt ruột bèn làm đỡ cậu một tay.
"Về nhà rồi phải chú ý dinh dưỡng và nghỉ ngơi điều độ đó, không được ăn đồ sống đồ lạnh, không được làm việc nặng nhọc." Y tá vừa xếp đồ vừa dặn dò.
Trình Thù Nam nhìn rất ngoan ngoãn, ngoại hình xinh đẹp, phần lớn mọi người đều có thiện cảm trong lòng, y tá mới muốn nhắn nhủ thêm vài câu.
"Mấy việc này đều dặn bạn trai cậu hết rồi, chắc chắn hôm nay bác sĩ sẽ nhấn mạnh lần nữa. Cơ mà sức khỏe là của mình, người khác không nhớ kĩ bằng mình đâu."
"Cậu còn đang đi học, đừng tưởng mình còn trẻ không sao, một khi người nó đã có mầm bệnh rồi là tương lai khổ lắm đấy."
"Ba tháng nữa nhớ quay lại tái khám nhé."
Trình Thù Nam bê một giỏ hoa quả to tướng trong góc ra, chẳng hiểu là ai tặng, do Lương Bắc Lâm cấm thăm bệnh, bảo là phải tĩnh dưỡng, trừ Lộ Thanh Trần với dì Yến ra không cho ai vào hết, vậy nên mọi người chỉ đưa quà biếu đến cửa rồi về.
"Nếu chị không chê thì các chị cầm về ăn đi ạ." Trình Thù Nam đưa giỏ hoa quả cho cô y tá, ngừng lại giây lát, bỗng nói, "Anh ấy không phải đâu ạ."
Cô y tá vui vẻ nhận, đáp "Cảm ơn", sau đó hỏi tiếp: "Không phải gì cơ?"
Trình Thù Nam thấp giọng nói: "Anh ấy không phải bạn trai đâu ạ."
Y tá: "... Xin lỗi cậu nha."
Trình Thù Nam nở nụ cười gượng, đáp "Không sao".
Tiếng bước chân vang lên bên ngoài, Lương Bắc Lâm mở cửa vào phòng, cô y tá đang lúng túng vì sự hiểu nhầm của mình, thấy chính chủ xuất hiện bèn vội vàng rút lui.
Lương Bắc Lâm cầm sổ khám và thuốc trong tay, im lặng gói ghém hết các thứ còn lại cho vào vali. Gã vừa về cái là Trình Thù Nam không động tay vào đâu được nữa, đành đứng yên một bên xem.
Lái xe quay về, suốt dọc đường Lương Bắc Lâm cũng chẳng nói câu nào. Gã sậm mặt, đường nét góc nghiêng căng cứng, có vẻ đang tức giận, lái xe cứ lao vun vút, có mấy lần suýt vượt đèn vàng còn phải phanh gấp.
Trình Thù Nam không dám hó hé, mới đầu còn chịu được, dần dà bắt đầu thấy nhộn nhạo, cậu ôm ngực, cảm giác buồn nôn cứ từ từ dâng lên.
Cuối cùng không nghĩ được gì nữa, cậu khó chịu đến mức co cả hai chân đạp lên ghế, ôm ghì lấy đầu gối cố gắng đè nén cơn choáng váng.
"Sao thế?" Sau cùng Lương Bắc Lâm phải mở miệng.
Giọng Trình Thù Nam lí nhí như muỗi kêu: "... Khó chịu."
Lương Bắc Lâm lạnh lùng vô tình: "Đừng nói linh tinh là hết khó chịu ngay."
Trán Trình Thù Nam nhễ nhại mồ hôi lạnh, mấy câu cậu trò chuyện với chị y tá xẹt qua trong đầu, không hiểu câu nào bị gọi là linh tinh. Cậu nhắm mắt, mỗi lần xe rung lắc là cậu lại thấy kinh khủng đến mức chỉ muốn chết quách cho xong.
Nước mắt cùng mồ hôi thấm ướt đầu gối quần, sụp đổ ào ạt ập đến. Cơn giận không đầu không đuôi hôm nay, màn hạ mình khép nép năn nỉ xin tha tối qua, rồi trước nữa, những lời độc địa từ miệng Liam cùng cú đá không hề nương chân của Lương Bắc Lâm, khiến người đã đến ngưỡng cả về cơ thể lẫn tinh thần đều nhanh chóng nứt toạc.
Cậu thấy đúng là mình sống hơn 20 năm rồi vẫn vô dụng thực sự, chẳng giải quyết nổi chuyện gì.
Nỗi tuyệt vọng bao phủ trời đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!