Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Liam hoàn toàn không ngờ Trình Thù Nam lại có gan ra tay giữa một dịp thế này.
Nhắc đến Trình An An xong đột nhiên Trình Thù Nam như lên cơn điên, xông ra đấm hắn ta một phát. Liam chưa đề phòng gì bị xô đẩy loạng choạng, đang đứng không vững thì Trình Thù Nam lại bổ nhào vào lần nữa, kẹp giữ vai hắn ta từ mặt bên rồi há miệng, hung tợn cắn thẳng vào cổ đối phương.
Lương Bắc Lâm đang nói chuyện dở với người khác thì có loạt tiếng động hỗn độn xôn xao vang lên đằng xa, gã quay sang nhìn, cảnh tượng này đập ngay vào mắt.
Mấy nhân viên công tác ở gần đó đã xúm vào kéo hai người ra, Liam vừa bị người ta lôi ra ngoài vừa bụm lấy cái cổ chảy máu, rống lên chửi: "Đm, mày là chó à Trình Thù Nam? Mẹ nó mày cắn phải động mạch cảnh của tao rồi!"
Đáy mắt Trình Thù Nam đỏ quạch như một con thú nhỏ phẫn nộ, cậu gào thét, cả người đều đang trong trạng thái mất kiểm soát: "Tao g**t ch*t mày!"
Trên bàn trưng bày có một con dao thủ công, cậu nhặt lên, huơ dao định lao về phía Liam.
Trông thái độ và tư thế bất chấp tính mạng của Trình Thù Nam vô cùng đáng sợ, mọi người xung quanh hoàn toàn không kịp phản xạ, đến cả Liam cũng đơ ra luôn.
Mũi dao chỉ còn cách Liam chưa đầy một bàn tay nữa thôi, bỗng Lương Bắc Lâm ở đằng sau xông ra chộp lấy bả vai Trình Thù Nam vặn ngược, rồi giơ chân đá cậu ra ngoài.
Con dao lẫn Trình Thù Nam cùng rơi xuống đất.
Bốn phương tám hướng đều rối bời lộn xộn, có người rít lên, có người hét toáng vì sợ.
Lương Bắc Lâm thở hồng hộc đứng yên tại chỗ, nhìn người đang nằm bò ra đất.
Dường như vừa nãy Trình Thù Nam đã kêu một tiếng thê thảm, cũng có thể là không. Lương Bắc Lâm không hề dùng sức, lúc trông thấy Trình Thù Nam giơ dao nhảy bổ vào là đầu gã rầm vang, gã không biết mình nhấc chân bằng bản năng hay do ý chí nữa.
Nhưng gã thấy mình đã rất kiềm chế, sao cái đồ ngốc kia bị đá ra xa thế cơ chứ, rồi đến tận giờ vẫn chưa bò dậy nữa.
Lương Bắc Lâm cảm giác hình như đế giày mình đạp phải gì đó, gã cúi xuống trông thử, khẽ khàng vẩy chân, chẳng có gì cả, dưới chân chỉ có sàn nhà, nhưng sao cứ giống đang giẫm lên thứ gì mềm lắm.
Liam còn chưa hết hãi hùng, lại gần dựa sát vào chỗ Lương Bắc Lâm: "Làm em hết cả hồn anh Bắc Lâm ạ, vừa nãy nó còn định cầm dao giết em, đúng là thằng điên."
Ừ, Trình Thù Nam điên thật rồi. Lương Bắc Lâm nghĩ, thường ngày nuông chiều tí thì thôi, lại còn định giết người, bất kể hậu quả như thế, chẳng lẽ muốn hủy hoại nốt bản thân hay sao?
Đúng rồi, Lương Bắc Lâm nghĩ tiếp, Trình Thù Nam mà giết người thật thì e phải ngồi tù nốt nửa đời còn lại. Nếu mình không kịp ngăn cản có khi cuộc đời em ấy đã tan tành hết. Bây giờ nhà họ Trình tan đàn xẻ nghé còn mỗi mình Trình Thù Nam, ai chiều chuộng được nữa, đến lúc xộ khám thật thì không biết sẽ bị hành hạ tới mức nào đâu.
Liam vẫn muốn tố nữa, Lương Bắc Lâm rất mất kiên nhẫn liếc đối phương một cái. Liam ngậm mồm vào luôn.
Ánh nhìn ấy có quá nhiều tâm trạng, phiền phức, mệt mỏi, mâu thuẫn, lẫn cả loáng thoáng khổ sở khó lòng phát hiện. Dường như tất cả đều không nên xuất hiện ở một người như Lương Bắc Lâm, Liam không thể nào hiểu nổi chúng.
Mọi người đã giải tán, Trình Thù Nam vẫn cứ nằm sấp dưới sàn thành một đống nho nhỏ, chẳng phát ra bất cứ âm thanh gì.
Lương Bắc Lâm chôn chân tại chỗ, mãi đến khi Lộ Thanh Trần chạy lại rồi hoảng hốt kêu lên.
"Bắc Lâm, em lại đây mau lên!" Giọng Lộ Thanh Trần thoáng đổi tông, từng chữ từng từ anh nói đập thẳng vào màng nhĩ Lương Bắc Lâm, "Tiểu Nam hộc máu rồi!"
**
Chập tối trời đổ cơn mưa, mùi tanh của nước mưa trộn bùn đất lan tràn trong không khí. Lương Bắc Lâm đóng cửa sổ, trong phòng bệnh chỉ còn lại mùi thuốc khử trùng.
Kết quả chẩn đoán của Trình Thù Nam có rất nhanh.
Viêm loét dạ dày tá tràng, cộng thêm lực tác động bên ngoài khiến mạch máu ở đáy chỗ loét bị rách, gây xuất huyết dạ dày. Sau khi đưa đến bệnh viện cậu phải điều trị cấp cứu nội, may là vấn đề xuất huyết không quá nghiêm trọng, cầm máu kịp thời, chưa gây nguy hiểm quá lớn.
Bác sĩ gọi Lương Bắc Lâm vào phòng làm việc, nghiêm túc giảng giải dặn dò những điều cần lưu ý, nằm nghỉ nhiều hơn, uống thuốc đúng giờ, đảm bảo đường thở thông suốt, lúc cấp thiết phải dùng bình oxy.
Nghe một hồi xong Lương Bắc Lâm hỏi bác sĩ "Nguyên nhân từ đâu lại bị bệnh".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!