Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Lương Bắc Lâm đang bàn việc dở thì có nhân viên công tác lại gần, cúi xuống thì thầm mấy câu gì đó bên tai gã. Lương Bắc Lâm nói "Xin phép", rồi đứng dậy đi ra ngoài sảnh chính.
Đi thang máy lên thẳng khu vực phòng cho khách ở tầng cao nhất, qua hết hành lang là đến phòng Lương Bắc Lâm ở. Nhân viên công tác thấy dọc đường gã không nói câu nào, biểu cảm không bộc lộ tâm trạng nhưng bước đi gấp gáp, nhất thời nhân viên khó đoán ra là người này có tức giận hay không. Nhưng có vẻ nếu không giận không vội thật thì đâu cần phải quay về một chuyến như thế.
—— Mặc cho nhân viên đã phải nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại là "người không làm sao cả".
Đi đến cửa phòng thì Lương Bắc Lâm dừng lại, nhìn đối phương nói: "Trước khi xuống tàu, tôi không mong phải nhìn thấy người đó và con chó đó lần nữa."
Nhân viên ngớ ra, lập tức đáp: "Vâng thưa anh Lương, chúng tôi sẽ xử lý ngay."
Lương Bắc Lâm đứng một mình ở cửa một lúc, xem hết clip từ camera giám sát gửi vào điện thoại mình rồi mới mở cửa vào trong.
Trình Thù Nam vừa tắm xong, mặc áo choàng tắm ngồi ở bệ cửa sổ, trông thấy gã đi vào thì xuống đất, bước lên mấy bước đón: "Anh về đó à."
Áo choàng tắm dài qua đầu gối, để lộ hai bắp chân thẳng tắp nhỏ nhắn, cổ tay, cổ và mặt lộ ở ngoài đều không có vết thương. Trông trạng thái vẫn tạm ổn, rất bình tĩnh, tay cầm một quả quýt đang ăn dở được nửa, đứng trước mặt Lương Bắc Lâm lành lặn vô sự.
"Thi đấu có hay không?" Lương Bắc Lâm vừa đi vào trong vừa cởi áo khoác ra.
Gã có một buổi xã giao khá dài, không muốn trói buộc Trình Thù Nam quá nên yên tâm để cậu ra ngoài chơi, vốn dĩ tưởng là ở trên tàu rồi thì gặp vấn đề gì được cơ chứ.
"Ừm, hay."
Lương Bắc Lâm hỏi tiếp: "Ăn tối rồi à?"
"Đông người quá," Trình Thù Nam trả lời, "gọi đồ đưa lên phòng ăn."
Sảnh tiệc ở ngay dưới tầng, lần này khách tham gia cơ bản đều có bạn đồng hành, không phải dạng tiệc chiêu đãi thương mại chính thức lắm. Nhưng Lương Bắc Lâm không nói sẽ dẫn cậu xuống, chỉ bảo là cậu cứ chơi loanh quanh tùy thích, cậu bèn tự đi xem cuộc đua.
Bữa tối cũng không hẳn hoi lắm, cậu gọi mỗi đĩa hoa quả lên, chưa ăn được nửa quả quýt thì Lương Bắc Lâm đã quay về.
Tầm mắt Lương Bắc Lâm liếc qua đĩa hoa quả, gã cầm điện thoại ấn số dịch vụ phòng gọi hai suất đồ ăn. Trình Thù Nam đành phải ăn thêm một ít với gã.
Cả hai ở trên du thuyền một đêm, sáng hôm sau cập bờ, trong thời gian này Lương Bắc Lâm không rời khỏi phòng nữa.
Một dàn người tiễn cả hai xuống cảng, vẫy tay hàn huyên tạm biệt, suốt dọc đường Lương Bắc Lâm luôn dẫn Trình Thù Nam theo sát.
Người đàn ông đứng chính giữa đám đông nói gì đó với Lương Bắc Lâm, Trình Thù Nam ở cách một khoảng nên không nghe rõ, chỉ thấy người đàn ông vẻ ngoài xuất chúng vừa trò chuyện vừa liếc sang chỗ cậu mấy cái. Trông biểu cảm có vẻ đang thảo luận về cậu.
Trình Thù Nam hơi co mình lại, một đứa không đáng kể như cậu thì có gì mà khiến người khác phải để tâm. Gương mặt Khang Bách vụt qua não cậu, suy nghĩ lộn xộn trong bụng, không đến nỗi ai cũng là hạng giống Khang Bách đâu nhỉ. Nhưng bây giờ cậu cực kì nhạy cảm với ánh mắt thăm dò đánh giá kiểu này, chỉ lát sau lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi.
Lúc này Lương Bắc Lâm cũng quay đầu nhìn cậu, ra hiệu cho cậu đến gần hơn.
Người đàn ông kia cầm một chiếc hộp tinh xảo trong tay đưa cho Trình Thù Nam, cười nói: "Cậu Trình, là do tôi lo liệu chưa được chu đáo, mong cậu thông cảm."
Trình Thù Nam không nhận mà nhìn sang Lương Bắc Lâm trước, Lương Bắc Lâm tỏ ý xong cậu mới giơ tay ra cầm.
Người đàn ông nhìn qua cậu với vẻ thú vị, trao đổi thêm mấy câu với Lương Bắc Lâm rồi tiễn cả hai lên xe.
Dọc đường về Trình Thù Nam cứ cầm khư khư cái hộp, không biết phải xử lý sao. Cậu chưa mở ra, nhưng nhìn bên ngoài đủ biết trong ấy là một chiếc đồng hồ mấy trăm nghìn tệ.
Có thể trong mắt cậu trước kia thì chẳng đáng là bao, nhưng đối với cậu của bây giờ thì đã xếp vào hàng quý trọng lắm rồi.
"Cứ nhận đi," Thấy cậu bưng hộp quà dè dặt mãi, Lương Bắc Lâm mới nói, "đấy là hội trưởng Hội doanh nhân thành phố Nam, đàn em của thầy tôi, em mà bị thương trên du thuyền của anh ta thì không phải chỉ đền mỗi cái đồng hồ này thôi là xong đâu."
Trình Thù Nam ngớ người giây lát, sau đó lập tức hiểu ra, Lương Bắc Lâm có biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!