Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chẳng biết Trình Thù Nam nằm mơ thấy gì hay ho mà nhắm mắt mím môi cười, cười một hồi xong chắc là cảm nhận thấy có người đứng cạnh, bèn từ từ mở mắt.
Thế là nụ cười còn tươi sáng hơn nữa.
Cậu bò dậy khỏi sofa, vẫn đang lim dim, nhổm lên ôm luôn lấy eo Lương Bắc Lâm, giọng nói lẫn ánh mắt chưa tỉnh ngủ hẳn đều mềm mại khủng khiếp.
"Đại Bắc, xong việc rồi à? Em nhớ anh lắm."
Lương Bắc Lâm nhìn cậu, hỏi bằng giọng rất phẳng lặng: "Sao không về nhà?"
"Ở nhà chả có ai cả," Trình Thù Nam dụi mắt, "em sợ."
"Ba với anh em đều không ở nhà à?" Lương Bắc Lâm biết thừa còn hỏi.
Hệ thần kinh mơ màng của Trình Thù Nam thoáng giật mình, cậu do dự giây lát, nhớ đến lời anh trai dặn là không được nói cho Lương Bắc Lâm. Nhưng cậu không muốn nói dối Lương Bắc Lâm, tương đối khó xử, đành đáp chung chung là "đang bận".
Lương Bắc Lâm không vạch trần cậu, gấp tạm cái chăn trên sofa vào rồi ngồi xuống. Gã rất cao, ngồi trên sofa duỗi hai chân ra rõ dài, tóc mới chải bừa mấy cái, giờ trông hơi rối. Sắc mặt vẫn rất điềm tĩnh, không còn vẻ nghiêm túc và xa cách như hồi chiều ở sân bay nữa.
Hình như do môi trường thư thái, nên thái độ với Trình Thù Nam cũng thân mật hơn chút xíu.
Trình Thù Nam chớp chớp đôi mắt, bỗng vui vẻ vô cớ. Người yêu cậu ngoài lạnh trong nóng, nhân phẩm chính trực, có cái tốt riêng độc nhất vô nhị.
Cậu xáp lại gần nằm lên chân Lương Bắc Lâm, cầm lấy tay Lương Bắc Lâm hỏi: "Đại Bắc, mấy hôm tới em muốn ở lại nhà anh được không ạ?"
"Được."
Nghe thấy được chấp thuận là Trình Thù Nam cười hì hì, nỗi niềm ủ ê vì nhiều ngày liền không gặp Lương Bắc Lâm đã tan sạch như mây khói. Xong cậu nghĩ ngày nào Lương Bắc Lâm cũng bận rộn thế, mình phải có trách nhiệm làm gì đó cho bạn trai, bèn bắt đầu rì rầm lải nhải.
Kể lể mình phát hiện ra một nhà hàng ngon cực, dạo này có phim nào mới ra rạp muốn xem, bảo tàng mỹ thuật vừa mở một triển lãm theo chủ đề, chờ cuối tuần sẽ dẫn Lương Bắc Lâm đi chơi hết một lượt.
Lương Bắc Lâm chỉ nghe thế thôi, không phản hồi gì mấy, lát sau mới đáp: "Cuối tuần phải họp."
"Ồ..." Trình Thù Nam hơi hơi tiu nghỉu, song Lương Bắc Lâm bận bịu là chuyện thường ngày ở huyện, từ lúc cả hai bắt đầu yêu đương Lương Bắc Lâm đã khác hẳn mẫu bạn trai phổ biển, không có nhiều thời gian đồng hành với cậu.
Lương Bắc Lâm dẫn dắt Công nghệ Tịnh Giới đi từng bước một để đạt đến quy mô hiện giờ, không thể suốt ngày chỉ tơ tưởng ăn chơi nhảy múa như cậu được.
Trình Thù Nam thích ứng luôn rồi, cũng học được cả cách tự chữa lành mình, cậu làm nũng mềm xèo: "Cũng không nhất thiết phải cuối tuần á, cứ lúc nào anh rảnh em sẽ đưa anh đi xem."
Lương Bắc Lâm hỏi lại: "Em không phải đi học à?"
Nhắc cái này xong tự dưng Trình Thù Nam nhớ ra gì đó, cậu ngồi bật dậy ngó sang màn hình tivi đen ngòm, rồi nhìn tiếp qua Lương Bắc Lâm.
"Thôi toi, em lại ngủ quên mất rồi, lúc anh về nhà là phim chiếu đến đâu thế?"
"Nữ chính tự sát."
"Không được, em phải tranh thủ xem nốt, còn chưa viết bài luận nữa luôn, mai là giáo sư hỏi rồi."
Lương Bắc Lâm liếc nhìn đồng hồ, thái độ trung lập.
Nhóc con này được nuông chiều từ bé, làm gì cũng lóng ngóng dở dang, được đúng một điểm là đặc biệt say mê học hành, lỡ gì thì lỡ chứ nhất quyết không lỡ dở bài tập. Cậu cực kì phấn đấu, mỗi tội năng lực hạn chế, Đại học Y là nhờ Trình Tồn Chi bỏ một đống tiền đầu tư cả tòa nhà mới có cửa sau cho cậu vào đấy chứ. Chuyện đấy cũng to tát gì đâu nhưng mà Trình Thù Nam sĩ diện, không chịu để ba nhắc đến trước mặt người khác bao giờ.
Có lần Trình Ẩn cười đùa với Lương Bắc Lâm xong Trình Thù Nam còn giận dỗi vụ này lâu ơi là lâu cơ.
"Cần cù thế?" Lương Bắc Lâm, "Chiều chả vừa cúp học ra sân bay đấy à."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!