Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Nghỉ giữa giờ, mọi người ngồi với nhau bừng bừng hưng phấn, một cầu thủ đội bạn cứ khen mãi là Trình Thù Nam chơi hay quá. Trình Thù Nam mỉm cười lễ phép, bưng cốc nước hoa quả uống từ tốn.
Nhân viên sân dắt ngựa sang, sau khi đổi ngựa vẫn còn 2 hiệp nữa, tự dưng Lương Bắc Lâm bảo: "Mệt rồi, không chơi nữa."
Thẩm Quân tức mình: "Đùa đấy à, chơi thêm hai hiệp là mình thắng chắc, vị trí số một đến tay rồi còn để tuột?"
Bất luận ngó từ góc nào thì trông Lương Bắc Lâm cũng chẳng giống mệt mỏi gì cả, nếu nói mệt thì cái người ngồi cạnh kia mới giống cạn thể lực kìa.
Thẩm Quân liếc nhìn qua Trình Thù Nam, cuối cùng buộc phải thỏa hiệp: "Thôi vậy, thay người."
Kết thúc 2 hiệp đấu còn lại, Thẩm Quân quẳng dây cương và gậy đi xuống ngựa, quay về phòng nghỉ mặt mũi phơi phới. Có mỗi Lương Bắc Lâm đang ngồi ở sofa, theo dõi sát tin thời sự quốc tế phát sóng qua máy chiếu.
"Đâu rồi?" Thẩm Quân ngó nghiêng xung quanh, không trông thấy Trình Thù Nam.
Lương Bắc Lâm đáp: "Ngủ rồi."
Lúc này Thẩm Quân mới để ý có người nằm trên ghế sofa dài trong góc, đắp chăn ngủ rất say.
"Ông nói xem ông đi gọi cậu nhóc theo làm gì," Thẩm Quân hạ thấp giọng, "chơi có hai hiệp đã mệt như này rồi."
Lương Bắc Lâm không đáp, tay cầm điều khiển mắt vẫn nhìn màn hình.
Thẩm Quân cạn lời, đành phải chuyển đề tài sang mấy dự án gần đây của công ty, xong lại nhắc tới xu hướng kinh tế thành phố Vực thời gian này, Lương Bắc Lâm mới trò chuyện câu được câu chăng với hắn.
Chiếc sofa dài cách họ khá xa, ở giữa còn có một mảng cây cối hoa lá rộng, hai người giảm âm lượng xuống thấp, không lo Trình Thù Nam nghe thấy mà cũng không lo đánh thức cậu.
"Vận động có mỗi tí như cậu nhóc thì làm sao mà vui lên được." Thẩm Quân lại vòng về chủ đề ban đầu, trêu chọc.
Đáy mắt Lương Bắc Lâm hơi tối, biểu cảm chẳng vui vẻ là bao.
Thẩm Quân quyết định không khích gã thêm nữa, cầm máy tính bảng lên gọi đồ ăn. Thực đơn ở sân polo khá đơn giản, Thẩm Quân gọi hai set đồ ăn rồi thêm mấy chiếc tart trứng, chỉ vào ảnh trên màn hình nói: "Ăn nhiều đồ ngọt vào, có khi lại khá hơn."
Vận động và đồ ngọt giúp tâm trạng vui vẻ, đây là quan niệm cố hữu nhiều năm của Lương Bắc Lâm.
Gã đã quen dùng hai thứ này để giải tỏa áp lực và tâm trạng, đặc biệt là vận động, hồi trước Trình Thù Nam rất thích tò tò theo gã, thậm chí có lần đến phòng đấm bốc cùng gã, lấy cớ rõ hay là con trai càng cần học võ phòng thân.
Kết quả chưa đấm được đến 1 phút Trình Thù Nam đã ngồi bệt xuống sàn thở hồng hộc, Lương Bắc Lâm kéo cậu cậu dứt khoát nằm è ra luôn.
"Em không chơi nữa, không chơi nữa, phản nhân loại quá đi!" Trình Thù Nam bám víu lấy chân Lương Bắc Lâm làm nũng ăn vạ, "Em đảm bảo sau này không đi ra đường buổi đêm, không ăn uống linh tinh, không uống rượu, không đến chỗ lạ, quân tử thông thái tránh xa nguy cơ, đi đâu cũng sẽ theo anh, thế là an toàn rồi."
Lương Bắc Lâm đáp: "Kiểu gì chẳng có lúc tôi không ở cạnh em được."
"Thì có sao đâu, bão bùng mưa gió em đều ở nhà hết, con trai nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt." Trình Thù Nam cười hì hì, như thể chẳng có gì thương tổn được cậu.
Chắc hẳn cậu của khi ấy không thể ngờ được, cho dù bây giờ cậu không hề đi đêm, không hề uống rượu, mưa gió bão bùng không ra khỏi nhà, thì vẫn cứ bị tổn thương như thường.
Lương Bắc Lâm cắn miếng bánh tart trứng đầu tiên, nhai chậm rãi, cảm giác mềm giòn, nhưng chẳng ngọt tí nào hết.
Thẩm Quân thấy gã vừa ăn vừa cau mày, cũng cầm một cái lên cắn: "Có sao đâu ta."
"Bao năm nay ông căng thẳng quá, thả lỏng ra tí đi." Thẩm Quân khuyên nhủ, "Mọi việc kết thúc cả rồi, ông còn nóng nảy gì nữa."
"Kết thúc rồi." Lương Bắc Lâm nói.
Lặn lội từ khi còn là đứa trẻ con đến giờ, gã chưa từng thả lỏng đúng nghĩa. Nhưng dù vậy thi thoảng cũng có niềm vui và mừng rỡ, đến từ công việc, hoặc là... gã nghĩ, hoặc là còn đến từ đâu đó khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!