Chương 28: (Vô Đề)

Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Trông Trình Thù Nam rất khờ, ngơ ngẩn lơ mơ, Lương Bắc Lâm làm gì cậu cũng được, cậu không phản kháng, cũng không nín nhịn bướng bỉnh như hồi xưa.

Lúc cậu thực sự không chịu nổi nữa thì cậu sẽ vùi mặt vào chăn.

Toàn thần cậu gầy gò gần như sắp thành bộ xương đến nơi, song mông thì lại đẫy đà nảy nở. Lương Bắc Lâm bấu lấy hai cánh mông cậu đút mình vào trong, Trình Thù Nam run bắn lên một cái dữ dội, không kêu tiếng nào.

Bảo cậu thả lỏng ra thì cậu thả lỏng, bảo cậu lật người cậu cũng nghe lời lật người. Lương Bắc Lâm vò cánh môi cậu, cậu bèn ngoan ngoãn ngậm lấy ngón tay gã. Lương Bắc Lâm đè đầu lưỡi mềm mại của cậu lại, cậu không dám tránh, cố dùng sức bú m*t mạnh hơn.

Nhưng đằng dưới khô quá, giữa chừng Lương Bắc Lâm phải rút ra, bóp thêm thật nhiều bôi trơn rồi vào lại, tốc độ và lực thúc đều chậm nhẹ hẳn.

"Không lên tiếng?" Lương Bắc Lâm hỏi.

Trình Thù Nam lại kêu thành tiếng rất khẽ.

Trước nay lên giường cậu không biết k** r*n gì mấy, âm thanh thường đứt quãng rời rạc, chỉ có tiếng thở thều thào, thi thoảng cứ như đang nuốt nước mắt.

Mà đâu biết là cái điệu bộ ấy còn cám dỗ chết người hơn.

Lương Bắc Lâm không giày vò cậu mấy, thực ra kể từ lần trước trong bồn tắm xong là Lương Bắc Lâm cực kì kiềm chế. Dù đã kiềm chế, dù đã rất chú tâm, Trình Thù Nam vẫn vô cùng bài xích trước chuyện này.

Sự kháng cự của cậu không rõ ràng mà thể hiện ra trong từng biểu cảm lẫn động tác rất nhỏ, cậu tưởng là mình che đậy kĩ càng lắm, tưởng là Lương Bắc Lâm không biết, cậu còn vụng về phối hợp theo.

Đặc biệt là hôm nay.

Lương Bắc Lâm đè cậu dưới thân gã, trông gương mặt đỏ bừng của cậu, đã bao nhiêu chuyện xảy ra thế rồi, sao mà còn bắt cậu phải đơn thuần như xưa được nữa.

Nỗi hận của Lương Bắc Lâm cùng sự vứt bỏ của người nhà họ Trình đã hủy hoại cậu từ lâu lắm.

Bỗng nhiên động tác dừng lại, Trình Thù Nam khó hiểu mở mắt ra, chạm phải ánh nhìn từ Lương Bắc Lâm, tự dưng cậu cứng đờ. Cậu không biết mình lại làm gì sai, trông ánh mắt Lương Bắc Lâm cực kì nặng nề, tầm mắt nhìn cậu đăm đăm chẳng rõ là yêu hay hận.

Trầm mặc mấy giây xong lại tiếp tục, Lương Bắc Lâm thúc một cú cực sâu, Trình Thù Nam nghẹn ngào một tiếng, ngửa cổ lên căng ra thành một đường cong dồn nén.

Hai tay cậu quờ quạng giữa không trung trong lúc Lương Bắc Lâm tiến công nước rút, cố túm lấy một thanh gỗ nổi để không tới mức phải chết chìm giữa biển sâu. Song chẳng ai cứu cậu, thực thể duy nhất nằm trong tầm với của cậu chỉ có Lương Bắc Lâm mà thôi.

Cuối cùng Lương Bắc Lâm cũng bắn, gã tháo bao cao su đi vào nhà tắm. Sau khi xong xuôi Trình Thù Nam nằm ngửa trên giường, cảm giác chân tay lẫn eo hông đều không tồn tại nữa. Cậu mặc kệ bản thân lẫn cái ga giường đã nhoe nhoét xộc xệch, ngẩn ngơ ngó chăm chăm lên trần nhà thất thần.

Lương Bắc Lâm quay lại nói gì đó với cậu, cậu cũng chẳng phản ứng.

Ngày xưa lên giường xong cái miệng cứ lải nhải không thôi, than mệt kêu đau, sai sử Lương Bắc Lâm xoa bóp tay eo cho cậu, làm nũng ăn vạ đòi an ủi sau chuyện ấy, nhất định phải ôm nhau ngủ mới chịu. Cho dù có lúc đã mệt nhọc tới độ không muốn nhúc nhích ngón tay nữa, thì vẫn nhất quyết phải dính sát với Lương Bắc Lâm.

Bây giờ thì hay quá, vài ngày liền không nói được mấy chữ. Thỉnh thoảng há mồm thì toàn những lời Lương Bắc Lâm không muốn nghe.

Lương Bắc Lâm rút ga giường từ dưới người cậu ra, quẳng sang một bên, lười thay ga mới, dứt khoát nằm thẳng xuống luôn.

"Từ nhỏ ba em đã không thích em, chê em là đồ bỏ đi, chả biết làm cái gì." Trình Thù Nam thình lình lên tiếng, giọng mũi khàn khàn và run run, "Chắc là ba cũng chẳng quan tâm... em sống thế nào đâu, em chẳng có tác dụng gì cả..."

Mắt cậu vẫn đang dán lên trần nhà, trong phòng chỉ đang bật đèn tường, giữa tia sáng mờ tối trông gương mặt cậu tiều tụy lạc lối.

"Em, hồi trước em không biết điều, anh muốn đòi lại kiểu gì cũng được. Sau này... em sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể, anh có yêu cầu gì anh cứ nói với em, những gì em làm được em đều sẽ làm..."

"Với cả, với cả Khang... em chỉ gặp anh ta có mấy lần thôi, nói với nhau tổng cộng chưa đến mười câu."

Lương Bắc Lâm nghe cậu nói một hồi, rồi hỏi: "Em sợ tôi muốn em, hay sợ tôi không cần em."

Mãi lâu Trình Thù Nam không đáp, cậu không trả lời được, vì cậu không biết đáp án.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!