Chương 27: (Vô Đề)

Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Hôm sau là cuối tuần, Lương Bắc Lâm không đến công ty, vốn Trình Thù Nam không muốn xuống nhà ăn sáng nhưng dì Yến lên gọi cậu, ra hiệu cho cậu xuống ăn cùng.

Dì Yến có ý tốt, thấy giờ tuy cả hai sống với nhau mà dăm bữa nửa tháng không gặp lấy một lần, nếu Lương Bắc Lâm về rồi thì phải tiếp xúc nhiều vào chứ, có khi lại xoa dịu được mối quan hệ thì sao. Nhưng Trình Thù Nam lại nghĩ hơi nhiều.

Tuy được chiều chuộng khôn lớn song cậu chưa đến nỗi sống trong môi trường chân không, cũng từng chứng kiến những dạng bồ nhí bao nuôi trong giới, đúng kiểu mỹ nhân say lòng người, ân cần dịu dàng đã đành, hơn thế ông bà chủ đòi hỏi gì cũng chịu hầu hết. Có những người còn nhân nhượng cả sở thích b**n th** của chủ.

Hồi trước những việc này cách cậu quá xa, cậu chưa bao giờ nghĩ một ngày kia có thể mình cũng sẽ phải đối mặt với cục diện như thế.

Nhưng cậu hiểu rất rõ, nếu mình muốn rời đi, muốn đến trường học, muốn sống không quá khổ cực trong thời kì hợp đồng, thì cách duy nhất chính là lấy lòng Lương Bắc Lâm.

—— Bạn trai ngày xưa, ông chủ bây giờ của cậu.

Trình Thù Nam nghe lời xuống nhà, Lương Bắc Lâm đã ngồi sẵn ở bàn ăn.

So với vẻ mỏi mệt lặn lội lúc mới về tối qua thì trạng thái của Lương Bắc Lâm hôm nay khá hơn hẳn, gã thay sang đồ mặc nhà thư thái, mái tóc cắt rất ngắn sạch sẽ bồng bềnh, trông trẻ hơn vài tuổi so với hình ảnh ở chỗ làm. Một tay gã đang cầm cốc cà phê, tư thế biếng nhác, khá giống loài động vật ăn thịt cỡ lớn nào đó trong thời gian nghỉ ngơi.

Thấy Trình Thù Nam đi xuống gã cũng chỉ liếc mắt nhìn qua, không lên tiếng.

Trình Thù Nam lặng lẽ ăn một quả trứng ốp, nghĩ ngợi rồi nói: "Tập sách tranh... thiết kế đẹp lắm ạ."

Lương Bắc Lâm còn chẳng buồn nâng mí mắt.

Trình Thù Nam: "..."

Uống hết cà phê, Lương Bắc Lâm nhấc tay định lấy giấy ăn, hộp giấy hơi với, Trình Thù Nam bèn rút một tờ rồi duỗi tay ra xa xa muốn đưa cho Lương Bắc Lâm.

Lương Bắc Lâm nhận lấy, Trình Thù Nam nhìn gương mặt đã đỡ sa sầm hơn lúc đầu của gã, cân nhắc cất lời tiếp: "Cảm ơn anh đã mang về giúp em."

Cuối cùng Lương Bắc Lâm cũng chịu nhấc mắt lên nhìn cậu một cái.

Trình Thù Nam cảm giác mình lại nói sai rồi hay sao ý vì hình như Lương Bắc Lâm trợn mắt trừng cậu, song cậu ngờ ấy là ảo giác, thoáng cái tâm trạng trong ánh nhìn ấy đã biến mất, Trình Thù Nam không bóc tách kịp.

Thế là Trình Thù Nam quyết định nỗ lực hơn, suốt buổi sáng cứ rảnh ra lại khen tập sách tranh mấy câu, thực ra cậu không nói với Lương Bắc Lâm mà là kể cho dì Yến. Cậu đứng ở chỗ Lương Bắc Lâm nghe thấy được, nói xong còn phải ngó nghiêng xung quanh vài lượt, rõ ràng là có điều ám chỉ, hơn nữa không phải lời thật lòng.

Sáng nay Thẩm Quân ghé nhà, ngồi bên ngoài bàn bạc công việc với Lương Bắc Lâm.

Vốn là Trình Thù Nam đang ngồi ghế mây treo ở vườn hoa, thấy hai người đi ra xong cậu định về phòng, nhưng Chít Chít vẫn đang chạy loăng quăng trong vườn, Trình Thù Nam mới đuổi theo nó. Tập sách tranh đang để trong ghế mây, gió thổi qua lật trang loạt soạt. Chít Chít va vào ghế mây làm tập tranh ở rìa rơi ra, đập xuống đất vang tiếng bình bịch.

Trình Thù Nam lại phải ngoái đầu nhặt tập sách tranh, tay chân cuống quít. Thẩm Quân giơ một tay đỡ cái ghế mây chao đảo hộ cậu, hỏi thăm: "Bé con, dạo này đang làm gì đó?"

Trình Thù Nam lập tức đứng thẳng người lên, đáp: "Đang xem sách tranh, rất đẹp, rất quý, tôi rất thích, sẽ giữ gìn cẩn thận."

Giọng điệu kính cẩn như kiểu trả bài cho giáo viên.

Thẩm Quân bật cười ha hả.

Cả hai đều không chú ý đến cái mặt thối hoắc của Lương Bắc Lâm: "Không nói được gì hẳn hoi thì ngậm miệng đi."

Thẩm Quân lẫn Trình Thù Nam đồng thời nín bặt.

Trình Thù Nam sợ quá không dám nói nữa, Thẩm Quân cũng phản xạ lại, trợn mắt nhìn Lương Bắc Lâm.

Đờ mờ, cái thằng Lương Bắc Lâm này làm sao đấy, hắn cũng hết hồn luôn.

Gặp phải hoạt cảnh như trên, Lương Bắc Lâm với Thẩm Quân lại quay về phòng làm việc nhanh như gió.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!