Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Trình Thù Nam không được quay về trường như mong muốn, thực ra không phải do Lương Bắc Lâm cản trở tiếp mà là tại sức khỏe cậu kém quá, bị cảm nặng một đợt, sốt cao tận 39 độ.
Bác sĩ khám xong chẩn đoán là do tinh thần sợ sệt, bị lạnh nữa, kê cho truyền nước mấy hôm kết hợp với uống thuốc.
Tuy ngày xưa thiếu gia bé mong manh nhưng rất hiếm khi bị ốm, người như cái lò lửa, làm gì cũng tràn đầy phấn chấn. Lương Bắc Lâm nhìn người đang sốt mơ màng nằm trên giường, miệng cậu lẩm nhẩm lảm nhảm, lúc thì khóc lúc thì kêu.
Chính ra lại thấp thoáng ít vẻ sinh động hồi trước, khác hẳn cái kiểu trầm lắng im lặng chui rúc trong xó bây giờ.
Bác sĩ đặt kim luồn giữ ven cho cậu, không cần phải cắm mới hàng ngày. Nhưng cậu cứ sốt cao mơ màng là hay ngó ngoáy, mu bàn tay ứ máu bầm xanh. Bác sĩ phải đổi sang lấy ven ở chỗ khác, chắc do đau quá nên cậu nhắm mắt khóc, nước mắt ào ạt rơi liên miên.
Lương Bắc Lâm cúi người xuống mới nghe rõ những chữ rời rạc tối nghĩa trong miệng cậu.
"Đau..."
Chờ bác sĩ ra về, Lương Bắc Lâm ngồi nhìn mu bàn tay cậu một hồi, rồi xuống nhà vào bếp.
Dì Yến đang đun canh, thấy gã mới hỏi: "Tiểu Nam thế nào rồi?"
Lương Bắc Lâm đáp: "Ngủ rồi ạ."
Xong gã mở tủ lạnh lấy một củ khoai tây ra, gọt vỏ thái thành miếng. Dì Yến đứng cạnh nhìn, hỏi tiếp: "Cháu có đi làm nữa không?"
Giờ đang là đầu giờ chiều, thường Lương Bắc Lâm sẽ không về giờ này, nhưng gã nói: "Không ạ."
Dì Yến bèn bảo: "Thế thôi đi nghỉ đi, đợt này lao lực quá, dành thời gian giảm tải tí vẫn hơn."
Lương Bắc Lâm gật đầu, cầm hai miếng khoai tây đi mất.
Trong phòng, Trình Thù Nam cắm truyền nước lần nữa đã dịu lại, nhắm mắt ngủ say. Lương Bắc Lâm ngồi bên giường, đắp miếng khoai tây lên mu bàn tay cậu rồi lấy băng vải bọc vào, gã rũ mắt, chẳng rõ đang nghĩ gì.
Mãi cho đến khi truyền xong xuôi, gã rút kim ra, Trình Thù Nam nhúc nhích rất khẽ như thể sắp tỉnh dậy, Lương Bắc Lâm mới đứng lên rảo bước ra ngoài.
Trình Thù Nam cứ bị sốt tái đi tái lại, sang ngày thứ 3 mới xem như hạ sốt hoàn toàn, xuống được giường, vẫn ăn cực kì ít, cậu miễn cưỡng ăn mấy thìa cháo là đã không nuốt nổi nữa.
Vừa hạ sốt là cậu đòi về trường, nhưng sắc mặt Lương Bắc Lâm không được đẹp mắt cho lắm, Trình Thù Nam không dám nhắc lại. Cậu chẳng có tinh thần mấy, cả người héo rũ, cư xử phải để ý tâm trạng Lương Bắc Lâm, chỉ lo đối phương lật lọng.
Không có việc gì là cậu sẽ trốn rịt trong phòng mình, lúc Lương Bắc Lâm không ở nhà thỉnh thoảng cậu xuống sân sưởi nắng với Chít Chít. Hàng ngày Lương Bắc Lâm về rất muộn, sáng thì rời nhà từ sớm tinh mơ, chắc do nể tình cậu đang ốm nên không bắt bẻ cậu thêm, cũng không nói những lời khó lòng chịu đựng hay ép cậu thực hiện một vài nghĩa vụ nào đó trong hợp đồng.
Cuối cùng cũng chịu đựng đến được thứ 2, cậu về trường xin cắt phép, chính thức quay lại học.
**
Cuối tháng 4, Lương Bắc Lâm đi công tác ở châu Âu, suốt nửa tháng chưa về.
Hồi xưa Lương Bắc Lâm đi công tác là Trình Thù Nam sẽ gọi điện nhắn Weixin không ngừng nghỉ, bây giờ thân phận thay đổi, không cần thiết mà cũng chẳng có tâm trạng chào buổi sáng chúc ngủ ngon, dĩ nhiên Lương Bắc Lâm càng không chủ động liên lạc cậu, vậy nên Trình Thù Nam được một giai đoạn sống rất thoải mái.
Chỉ có một lần Thẩm Quân đến nhà lấy tài liệu, trông thấy Trình Thù Nam đang chơi với mèo trong vườn bèn lại gần chào hỏi.
Thẩm Quân vẫn rất cà lơ phất phơ, bước tới gãi đầu mèo một cái, Chít Chít lập tức dựng lông nhe răng dọa Thẩm Quân.
"Bé con đang làm gì đó?"
Trình Thù Nam che chở Chít Chít, khá là mất hứng: "Anh đừng sờ vào nó."
"Ấy, lão Lương không ở nhà là đến mèo cũng nổi dậy luôn à."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!