Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Trung tuần tháng 3, thành phố Vực có một diễn đàn thượng đỉnh về công nghệ ở cấp rất cao, hội tụ đông đảo các ông lớn và chuyên gia hàng đầu của thành phố Vực như chính quyền, doanh nghiệp, giới học thuật, giới đầu tư, hoạt động kéo dài 3 ngày, địa điểm chính là tòa cao ốc thuộc Công nghệ Tịnh Giới.
Tịnh Giới là doanh nghiệp đi đầu của thành phố Vực, dĩ nhiên phải cáng đáng trọng trách chủ nhà. Lương Bắc Lâm có ngại xã giao nữa thì cũng cần làm trọn trách nhiệm giữ thể diện.
Riêng buổi tiệc cuối cùng muốn trốn cũng không được, tổ chức ngay tại nhà Lương Bắc Lâm. Lương Bắc Lâm lười chẳng hỏi han gì cái dạng tiệc tùng sa đọa này, giao toàn quyền cho Thẩm Quân và bên công ty thực hiện làm.
Tiệc rượu đều loanh quanh những kiểu cũ rích, khách quý đầy nhà, lụa là váy vóc, rộn ràng xa hoa, mời cả ban nhạc và ngôi sao tham dự góp vui, là nhóm hát nhảy cực kì nổi tiếng dạo gần đây.
Thẩm Quân đã quá lão luyện với những mánh nhân tình thế thái, từng vị khách được mời đều có tác dụng riêng, chỉ thiếu nước viết chữ lợi ích hiệu quả lên mặt. Tính hắn bẩm sinh đã mạnh vì gạo bạo vì tiền, chăm chút toàn diện mọi khía cạnh, dù thực dụng thì cũng không gây khó chịu cho người ta, huống chi hắn còn là con nhà họ Thẩm, bao nhiêu người mong còn chả gặp được ấy chứ.
Hắn cũng không bạc đãi bản thân, suốt buổi ca sĩ hát chính của ban nhạc đều bám lấy hắn, người đẹp trong lòng hương hoa điểm xuyết.
"Ấy là ông chủ của Tịnh Giới ạ?"
Ca sĩ hát chính là một mỹ nhân theo phong cách Hàn Quốc, tựa sát vào Thẩm Quân, tầm mắt dừng lại ở Lương Bắc Lâm đang trò chuyện với khách gần đó.
Thẩm Quân ngồi dựa sofa trông rõ lông bông: "Gã cong nhé, đừng nhắm gã làm gì."
"Người ta tò mò thôi mà."
Thẩm Quân bình luận: "Tuy cũng có đẹp trai, cơ mà á, tàn nhẫn."
"Ố? Đàn ông tàn nhẫn nghe k*ch th*ch đấy chứ."
"Cô em, trông là biết cô chưa chịu khổ bao giờ. Yêu đương ấy thì dĩ nhiên ưu tiên hàng đầu là phải vui, đừng có dính vào những vụ ngu ngu kiểu vừa đau vừa vui, huống chi là cái dạng chỉ đau không vui."
Nghe Thẩm Quân nói vậy cô ca sĩ bèn dẹp ý tưởng trong bụng đi. Một dịp như này vớ bừa lấy ai mà chả là nhà giàu hàng đầu, nếu không bám víu được thật thì chường mặt ra cho quen thôi cũng tốt.
Trái lại có tận mấy người muốn tiếp cận bắt chuyện với Thẩm Quân, thấy bên cạnh hắn có hương mềm ngọc ấm đang nồng nàn vui thú thì thức thời không xán lại gần nữa.
Các công việc quan trọng đã bàn bạc thống nhất từ lâu, tiệc rượu hoàn toàn chỉ nhằm vui chơi thư giãn, mang ý nghĩa kết thúc chúc mừng. Trong giới quanh đi quẩn lại vẫn bằng ấy người thôi, phần lớn khách tham gia đều quen nhau, thi thoảng có vài gương mặt lạ lạ thì cũng là bạn đồng hành đi cùng ai đó.
Do không thuộc vào loại tiệc chính thức nên đến khoảng nửa buổi là những người tầm tuổi cha chú đều đã về gần hết, nửa còn lại cơ bản toàn các nhân vật đồng trang lứa, chơi bời khá thoải mái, có điều đây là bữa Lương Bắc Lâm chủ trì, mọi người hiểu rõ tác phong cẩn trọng của gã nên cũng không tới nỗi quá đà.
Bầu không khí dần dà high hơn, chẳng biết sao mà bỗng có người hỏi tới Trình Thù Nam. Thực ra cũng không có ác ý gì, chỉ đơn thuần tò mò về trạng thái quan hệ hiện tại của Lương Bắc Lâm.
Nhà họ Trình sụp đổ, không ai nghĩ là Lương Bắc Lâm và Trình Thù Nam sẽ tiếp tục quen nhau. Cái giới này nó thế, chú trọng môn đăng hộ đối thực lực ngang hàng, truyện cổ tích hoàng tử Lọ Lem rồi sẽ thành trò cười hết.
Người đặt câu hỏi là con trai lớn Khang Bách của nhà họ Khang sở hữu quỹ đầu tư mạo hiểm, ở nhà có em gái đang đến tuổi cập kê. Nhà họ Khang cực kì xem trọng Lương Bắc Lâm, từng bày tỏ thiện cảm nhiều lần. Khang Bách hỏi vậy là mọi người đều hiểu ý cả.
"Lâu lắm chưa gặp cậu ấy." Khang Bách cười ha hả, điệu bộ kiểu chỉ thuận miệng hỏi thử thôi.
Từ lúc chủ đề chuyển sang Trình Thù Nam là xung quanh im ắng hẳn, rất đông người đang chờ xem Lương Bắc Lâm trả lời thế nào.
"Cậu làm một dự án thôi đã đi xa hơn nửa năm," Lương Bắc Lâm đáp rất bình thường, "lúc bận rộn dĩ nhiên sẽ thấy thời gian trôi nhanh."
Năm ngoái Khang Bách phải lo một vụ thu mua ở nước ngoài, quá nửa năm không về, Lương Bắc Lâm nói đúng sự thật.
Trong tình huống thế này, nếu Lương Bắc Lâm đã không nối tiếp đề tài thì thường mọi người sẽ không hỏi nữa, ai ngờ Khang Bách hành xử trái khoáy bất ngờ, hỏi thẳng luôn: "Hai người vẫn đang qua lại à?"
Khang Bách có gia thế hiển hách, tuổi tác tương đồng với Lương Bắc Lâm, mấy năm nay cả hai cũng khá quen thân, quan hệ ngoài mặt xem như tạm ổn. Hắn hỏi bằng giọng bạn bè, tuy hơi đường đột và không đúng dịp lắm nhưng chưa đến mức bất chấp ranh giới.
Nụ cười của Lương Bắc Lâm không hề thay đổi, gã vẫn không trả lời thẳng mà chỉ nói: "Dạo này sức khỏe em ấy hơi kém, không đến trường."
Không ở trường, tức là ở nhà Lương Bắc Lâm rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!