Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Bồn tắm hình tròn rất trơn, rất lớn, tựa như đục thành một cái động sâu không trông thấy đáy, bất luận có vẫy vùng mức nào cũng chẳng thể trèo ra nổi.
Năm vừa mới phải lòng Lương Bắc Lâm ấy Trình Thù Nam chưa tròn 18 tuổi, ngây thơ chân thành, cảm thấy bạn trai mình tập hợp tất thảy mọi phẩm chất ưu tú của nhân loại. Điều cậu thích nhất chính là Lương Bắc Lâm nói được làm được, chưa bao giờ thèm nói dối.
Ví dụ bảo phải thử hết các thứ, vậy thì sẽ dùng đủ không sót một loại nào với cơ thể cậu.
Ví dụ chưa bao giờ nói yêu cậu.
Thanh kim loại cực dài ấy cắm từ phía trước vào trong nguyên dải trọn vẹn, Trình Thù Nam đã khóc tới nỗi không thốt nên lời nữa.
Cơ thể bật lên tiếng co giật như máy móc vượt ngoài kiểm soát, hai tay quơ quàng vô vọng muốn bấu víu mà chẳng túm được thứ gì cả, tầm mắt chỉ còn lại một mảng mịt mờ nhòe nhoẹt.
"Đau... ư..."
Những âm tiết đơn nảy ra từ lồng ngực pha lẫn vẻ nát vụn mơ hồ, nhầy nhụa giữa một đống bừa bãi.
"Xin... Bắc..."
Cuối cùng cậu khóc sưng vù cả hai mắt, không hé ra nổi, bóng dáng Lương Bắc Lâm đằng trước vẫn đang quần áo chỉnh tề, âm u kh*ng b*.
Mồ hôi, nước mắt rồi cả dịch cơ thể khác nữa trộn lẫn vào nhau, Trình Thù Nam chỉ biết mặc cho người ta xẻ thịt, người đã từng mong mỏi nương nhờ nhất biến thành con quái vật dưới biển sâu, cắn xé cậu, khiến cậu chết cũng không còn đất dung thân.
Đêm rất dài, vẫn còn quá nhiều thứ chưa thử, Trình Thù Nam chẳng rõ đã bao lâu trôi qua, mãi cho đến khi giọng Lương Bắc Lâm vang lên: "Không chịu được nữa rồi à? Mới có một tiếng thôi."
Lương Bắc Lâm trong tầm mắt nhòe nhoẹt lại cầm thứ gì đó giơ ra trước mặt cậu, thứ ấy trông giống chiếc thắt lưng, mà cũng khang khác, ở giữa treo một quả cầu hình tròn.
Trình Thù Nam bất chấp tất thảy cố trốn tránh, cậu dồn sức ngửa đầu ra sau, thế là đập bốp một tiếng vào thành bồn tắm. Cơ thể cậu đã bê bết hỗn độn tới độ hoàn toàn không dám trông xuống nữa, hệt một con cá bị vứt lên bờ đang liều mạng quẫy đập. Cú va chạm gần như khiến cậu phải ngất xỉu đến nơi.
Cậu sợ hãi tột độ, bất ngờ phát hiện ra con đường sống le lói giữa tuyệt vọng dồn dập, thế là cậu dốc hết sức bình sinh lao mình đâm vào thành bồn. Lương Bắc Lâm lập tức phát hiện ra ý đồ của cậu, một tay ấn giữ cậu lại, tay kia vặn vòi nước ra.
Vòi nước đã vặn mở từ bao giờ chẳng hay, làn nước ấm nóng dâng trào, dần dà bao phủ lấy cậu. Trình Thù Nam chìm vào đáy nước, đôi mắt hơi hé ngước lên, chiếc đèn trần pha lê tỏa ra ánh sáng rực rỡ long lanh.
Cậu nhớ về rất nhiều chuyện.
15 tuổi ngã vào bể bơi, trên mặt nước cũng loang lổ đốm sáng, cậu tưởng mình sắp chết đến nơi rồi nhưng một bàn tay đã tóm lấy cậu thật chặt, nâng cậu lên khỏi nước. Cậu nằm trên xe cứu thương, xung quanh là cảnh nhộn nhịp nhốn nháo, chỉ mỗi gương mặt Lương Bắc Lâm rõ rệt nổi bật.
16 tuổi dè dặt tiếp cận, lúc ấy cậu vẫn chưa dám gọi thẳng "Đại Bắc" mà gọi là anh Bắc Lâm, mượn mánh khóe vụng về là học thêm để lại gần người ta. Lương Bắc Lâm chẳng mấy khi cười, sẽ tránh mặt cậu, nhưng thi thoảng cũng kiên nhẫn giảng bài cho cậu, phát hiện cậu nghe đúng như vịt nghe sấm cũng không bực mình, một trang giấy viết tận 3 cách giải, nét chữ thẳng thớm logic rõ ràng hệt chính bản thân Lương Bắc Lâm, khiến người ta mê mẩn.
17 tuổi cứ bám đít theo sau Lương Bắc Lâm, ba và anh đều trông thấy, ra sức gán ghép cho cả hai đến với nhau. Cậu quấn lấy Lương Bắc Lâm đòi đi ăn uống xem phim, có vẻ rất là quá đáng, đúng là mới ban đầu Lương Bắc Lâm cũng mắng, nhưng dần dà ánh mắt anh ấy nhìn mình đã khang khác, chính sự thay đổi nhỏ xíu này đã giúp Trình Thù Nam có thêm dũng khí.
Cuối cùng 18 tuổi đã tỏ tình, bốn phía huyên náo rầm rộ, riêng mình ánh mắt Lương Bắc Lâm nhìn sang khiến trái tim đang đập điên cuồng của cậu dịu lại. Lương Bắc Lâm đáp "Được", Lương Bắc Lâm cười với cậu.
19 tuổi là lần đầu tiên, cậu đau tới mức người đầm đìa mồ hôi, hóa ra đàn ông và đàn ông làm với nhau chẳng giống những video mình đã lén lút xem thử gì hết, hóa ra lại đau nứt đau xé đến vậy. Nhưng cậu vẫn cắn răng nói "Không sao", Lương Bắc Lâm hôn cậu thật khẽ, lòng bàn tay ấm sực, nhờ thế mà cậu yên tâm.
20 tuổi lần đầu đi du lịch cùng nhau, cậu phấn chấn quá, mặc quần bơi đùi chạy tung tăng khắp bờ biển, xây lâu đài cát, ngắm hoàng hôn, tiện thể nhặt bớt rác trên bãi cát. Lần nào ngoái đầu Lương Bắc Lâm cũng đang theo sát ngay sau cậu, hỗ trợ nhặt túi nilon và vỏ chai nhựa cùng cậu.
21 tuổi, năm thứ 3 họ yêu nhau.
Cậu tưởng rằng sẽ có rất nhiều lần 3 năm nữa, tưởng rằng Lương Bắc Lâm mãi mãi yêu cậu, gia đình mãi mãi còn đây.
Một cánh tay nhấc cậu lên, mũi miệng cậu ló ra khỏi nước, cậu không ho, hô hấp cũng sắp ngưng hẳn.
Không thể nào khóc nổi nữa, cậu chỉ há hốc miệng trong câm lặng, như thể ăn gì vội quá bị nghẹn mất.
Con ngươi đờ đẫn chuyển động, tia sáng dần tan đi, không còn khung cảnh loang lổ sặc sỡ, chỉ có trần nhà trắng nhợt, rồi thì Lương Bắc Lâm đang ở trước mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!