Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Đã một tuần liền Trình Thù Nam không đi học, Trì Tiểu Hòa gọi điện cậu không nhấc máy, nhắn tin thỉnh thoảng trả lời một hai câu, tốc độ cực chậm, từ ngữ đơn giản. Nếu không nhờ có lần bạn trai Trình Thù Nam nghe máy bảo cậu bị ốm, Trì Tiểu Hòa còn nghi ngờ có phải Trình Thù Nam bị bắt cóc rồi hay không nữa.
Trì Tiểu Hòa rất lo lắng: "... Sao tự dưng lại ốm thế này, có nghiêm trọng không ạ?"
"Tạm ổn."
Giọng Lương Bắc Lâm trầm thấp điềm tĩnh, đáp lời ngắn gọn mà lại khiến Trì Tiểu Hòa có cảm giác áp bức không đâu, như kiểu có gì đang thúc giục mình mau cúp điện thoại đi. Vốn dĩ Trì Tiểu Hòa còn muốn hỏi han thêm vài câu, nhưng xong không dám quấy rầy lắm, đành nói vội "Thế chờ cậu ấy khỏe lên rồi em gọi lại sau".
Kết thúc cuộc gọi, Lương Bắc Lâm lướt qua một lượt tin nhắn trong điện thoại, không có gì đặc biệt. Các mối quan hệ của Trình Thù Nam đơn giản, ngoài vài bạn học hỏi thăm thì không còn động tĩnh nào khác.
Tắt máy vứt điện thoại vào lại ngăn kéo, tầm mắt Lương Bắc Lâm liếc qua mâm cơm nguyên vẹn trên bàn: "Tuyệt thực à?"
Trình Thù Nam co mình trên sofa, quần áo ngủ nhăn nhúm lộn xộn, cậu đưa mắt ngó sang hướng khác, phản kháng trong thinh lạng.
Cậu đã bị nhốt trong căn phòng ngủ này nguyên một tuần trời, trong thời gian đó Lương Bắc Lâm cắt đứt mọi phương tiện liên lạc của cậu. Phòng ngủ cài đặt khóa vân tay, ra vào đều phải mở khóa.
Hàng ngày Lương Bắc Lâm đi làm về nhà đúng giờ, ăn dưới phòng ăn, vào thư phòng làm việc rồi quay về phòng mình đi ngủ, không khác gì mọi hôm. Mỗi tội phòng ngủ có thêm một Trình Thù Nam hàng ngày rúc vào trong xó mà thôi.
Bắt đầu từ hôm cưỡng chế giữ Trình Thù Nam ở lại trong phòng là Lương Bắc Lâm trao đổi với cậu cực ít. Mới đầu trông Trình Thù Nam vô cùng sợ sệt, sau đấy cậu cũng quấy khóc đòi ra ngoài, thậm chí có lần còn tìm thứ gì định đập vỡ khóa cửa, song đều bị Lương Bắc Lâm khống chế bằng bạo lực giống hệt hôm trước.
Mới một tuần thôi mà Trình Thù Nam đã ủ rũ hẳn, cơ bản chẳng có tinh thần mấy, bây giờ cậu không khác gì chú chim bị nhốt trong lồng, cứ húc đầu va đập be bét máu me, sau khi nhận thức được sự thật rằng có lẽ mình không bao giờ ra ngoài được nữa, thì lại chường ra thái độ sinh tồn tuyệt vọng.
Dì Yến không dám nói nhiều, không thể làm gì khác hơn là đưa cơm đúng giờ. Cậu cũng từng van xin dì Yến, dì Yến chỉ biết thở dài.
Dì Yến có thể ra vào phòng ngủ, có lần cậu tranh thủ lúc dì Yến mang cơm lên, đẩy dì rồi chạy luôn ra ngoài.
Hôm ấy Lương Bắc Lâm đang đi làm, có mỗi mình dì Yến ở nhà. Trình Thù Nam yếu ớt nữa thì cũng vẫn khỏe hơn dì Yến, cậu để chân trần lao ra khỏi phòng ngủ, nhưng rồi lại bị cánh cửa chính dưới nhà chặn đứng.
—— Toàn bộ các cửa đều cài khóa vân tay, Trình Thù Nam tốn công ra sức kéo cửa, không nhằm nhò gì hết.
"Dì Yến, anh ấy không thể làm thế được, cho cháu đi đi, cháu xin dì đấy."
Ngày hôm ấy Trình Thù Nam khóc lóc điên đảo trời đất, ngồi phịch xuống trước cửa, xả ra hết những khổ sở tức giận suốt bao ngày nay.
Dì Yến vội chạy xuống nhà, cũng lau nước mắt theo.
Buổi tối Lương Bắc Lâm quay về, xách cậu nhấc vào phòng. Trình Thù Nam vừa đấm vừa đá như lên cơn điên, Lương Bắc Lâm lại lấy cà vạt ra trói cứng cậu.
Dì Yến thực sự không nỡ lòng chứng kiến nữa, cân nhắc khuyên can Lương Bắc Lâm: "Cháu đừng nhốt thằng bé trong phòng suốt thế, để lâu bức bối thành ra bệnh mất, kể cả đi lại trong nhà trong sân thôi cũng được mà."
"Cháu biết rồi ạ," Lương Bắc Lâm đáp, "cũng phải uốn nắn mấy lần, chờ không quấy nữa rồi tính tiếp."
Đúng là sau ấy Trình Thù Nam không quấy nữa, nhưng lại bắt đầu nhịn ăn.
Không phải cậu muốn tuyệt thực thật đâu, cậu lấy đâu ra gan với sức làm thế, mà do cậu không muốn ăn, không thấy đói, người ngợm cứ ngơ ngẩn lơ mơ.
Lúc Trì Tiểu Hòa gọi đến Lương Bắc Lâm nghe máy ngay trước mặt cậu, rồi nói với cậu: "Em ăn uống hẳn hoi, không sinh sự, tôi có thể cho em về trường đi học."
Nghe vậy Trình Thù Nam quay đầu sang, như vừa bắt được một tia hi vọng.
Sau đó Lương Bắc Lâm nói tiếp: "Tôi đã xin giáo viên hướng dẫn của em cho nghỉ một tháng, xem xem em có ngoan không, nếu tôi hài lòng thì sẽ cắt phép sớm cho em về đi học. Nếu không cứ xin nghỉ tiếp thôi."
Trình Thù Nam chậm chạp di chuyển ra bàn ăn, trên mâm có nạm bò hầm cà rốt cậu mê ăn nhất, cậu chộp lấy cái thìa ăn vài miếng, thời gian dài chưa tiếp nạp thức ăn khiến dạ dày hơi khó chịu, cậu gắng chờ một lát cho đỡ rồi lại miễn cưỡng uống thêm mấy ngụm sữa nóng trong ánh mắt giám thị của Lương Bắc Lâm, cuối cùng lau miệng không ăn nữa.
Lương Bắc Lâm không ép cậu, thu dọn bát đũa xong chuẩn bị xuống phòng làm việc một lát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!