Chương 21: (Vô Đề)

Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Dì Yến đẩy xe hàng trong tay, mở cửa đi từ ngoài sân vào. Gương mặt dì có vẻ nôn nóng, chưa vào tới nhà dì đã thò đầu ngó nghiêng, chắc là sợ Trình Thù Nam đi mất.

Trong nhà bật đèn sáng, mở cửa sổ, giữa tiếng gió buổi tối vi vu, Lương Bắc Lâm nghe loáng thoáng thấy tiếng trò chuyện của dì Yến và Trình Thù Nam.

Hai người đứng ở cửa, Trình Thù Nam nói gì đó, dì Yến bật cười, âm thanh đứt quãng lẻ tẻ: "... Toàn món cháu thích đấy... nhanh thôi..."

Sau đó tiếng nói biến mất, cửa chính đóng vào, lại về với im lặng.

Lương Bắc Lâm đã đứng trên sân thượng 1 tiếng đồng hồ.

Đầu nhức nhối, cứ như có thứ gì găm vào từ giữa lông mày, xuyên qua đồng thời cả huyệt thái dương lẫn cổ họng, rồi lại đâm thủng lồng ngực chui ra đầy thô bạo đến tàn ác.

Trước đây, ngoài vụ vây quét kinh doanh và hãm hại ác ý ra, gã không hề biết Trình Tồn Chi còn nhăm nhe ý định như thế với Lương Nhu, cũng chẳng rõ cái kế hoạch quá quắt tởm lợm này có thành công không.

Bố mẹ đều đã mất, gã không tài nào kiểm chứng.

Cả lúc căm hận nhất gã cũng chưa từng suy sụp thế bao giờ, vốn dĩ những năm nay sự mài giũa từ thù ghét đã khiến trái tim gã trở nên cứng và lạnh, ngay cả khoảnh khắc tâm nguyện dài lâu được hoàn thành thì vẫn chẳng thấy gã thể hiện tâm trạng kích động là mấy.

Nhưng giờ đây đoạn ghi âm kia đã hủy hoại tất thảy.

Gã hiểu rõ đám súc sinh này quá rồi, vì hễ đã nảy ra ý tưởng là chắc chắn chúng sẽ làm. Không thì bố mẹ đã chẳng bị dồn ép tới nỗi phải dắt nhau rơi vào đường cùng. Đây cũng là điểm mà trước kia gã cứ băn khoăn mãi, cho dù bố phá sản rồi bị điều tra hình sự về kinh tế nhưng mẹ thì vô tội, nào đến mức nhất quyết phải quyên sinh theo bố. Huống hồ Lương Nhu vẫn còn con trai, hoàn toàn có thể dẫn con trai sang nước M, đâu đã bế tắc triệt để.

Nếu như... Lương Bắc Lâm không dám nghĩ, nếu như thời khắc cuối cùng mẹ phải chịu sự giày vò phi nhân tính, đã không thể trốn chạy không thể vùng vẫy, vậy thì chỉ còn cái chết mới là cách giải thoát duy nhất.

Từ giây phút ấy, cuối cùng gã bắt đầu hận từng kẻ một như nhau.

Trình Thù Nam loanh quanh trong bếp đỡ đần, mấy lần dì Yến bảo cậu ra phòng khách ngồi chờ đi mà cậu nhất định không chịu. Lúc sau dì Yến nhận ra sự bất an của cậu, bèn lấy củ cà rốt đưa cho cậu nạo sợi, có việc để làm không đến nỗi hốt hoảng quá.

Mãi chưa thấy họ đưa Chít Chít đến, Trình Thù Nam ngó nghiêng đồng hồ, sốt ruột lắm rồi, may là bữa tối Lương Bắc Lâm không xuống nhà, chẳng rõ là đang bận hay không muốn ăn.

Không phải đối diện với Lương Bắc Lâm, Trình Thù Nam thả lỏng hơn hẳn. Nhưng cậu cũng chả ăn được là bao, cứ trông ra cửa hoài.

Thế là dì Yến bàn với cậu: "Muộn thế này rồi, chưa chắc họ đã đưa mèo đến đâu, cháu ở lại một hôm rồi mai hẵng về được không?"

Trình Thù Nam níu tay áo len của mình, kéo ra thật dài. Chiếc áo len màu xám này vốn là dáng oversize, cậu mặc vào trông càng giống trẻ con mặc trộm áo người lớn, dì Yến dám đảm bảo là cái áo mà to thêm tí nữa là Trình Thù Nam sẽ rúc cả người mình vào trong trốn, không ló đầu ra ngoài nữa luôn.

"Cháu muốn về ạ."

Trình Thù Nam không thốt ra được câu gì khác, bây giờ cậu chỉ biết bộc lộ suy nghĩ chân thật trong lòng, thực sự không còn lòng dạ nào nữa.

Cậu không thể đối mặt với Lương Bắc Lâm, bản thân cậu cũng sốc y hệt. Hóa ra tình yêu chỉ là sự tiếp cận toan tính trăm điều từ người khác, hóa ra tình cảm và ngọt ngào suốt 3 năm ròng rã đều là giả.

Đồng thời cậu còn phải nhìn thẳng vào sự phản bội từ người nhà, ấy là phản bội và vứt bỏ thật sự. Ba và anh đã biết thừa khúc mắc chết cứng giữa nhà họ Trình và Lương Bắc Lâm từ lâu nhưng vẫn để mình lại giữa tình cảnh thế này, hoàn toàn chẳng bận tâm đến việc cậu sẽ có kết cục ra sao.

Có những việc không thể nào nghĩ sâu hơn nghĩ nhiều hơn được nữa, vì chỉ ngẫm ngợi xíu thôi sẽ tan tành sụp đổ.

8 giờ tối, vẫn chưa thấy mèo đâu.

Lương Bắc Lâm đi ra từ bao giờ không biết, gã đứng ở đầu cầu thang, nói với Trình Thù Nam: "Lên đây."

Thấy bầu không khí giữa cả hai không ổn lắm, không tiện can dự, dì Yến quay về phòng mình trước. Trong nhà cực kì yên tĩnh, chỉ có tiếng Trình Thù Nam chậm chạp lết lên tầng. Lương Bắc Lâm chờ đến tận lúc cậu chỉ còn cách mình có 2 bậc cầu thang, rồi mới xoay người đi về phía phòng ngủ.

Trình Thù Nam do dự giây lát, dường như cảm giác vào phòng ngủ không được hay, nhưng cậu hơi sợ Lương Bắc Lâm, cuối cùng vẫn phải theo vào.

Cậu cứ dừng chân ở cửa chứ không đi vào trong, hỏi Lương Bắc Lâm: "Bao giờ Chít Chít mới đến ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!