Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Lúc máy bay đáp xuống có tuyết rơi nhè nhẹ, sắc trời âm u, Lương Bắc Lâm vừa bước ra khỏi cửa C2 thì một bóng người đã lao thẳng vào lòng gã.
"Đại Bắc, anh về rồi!"
Ngay sau đó là giọng nói trong vang, chất chứa sự mừng rỡ không hề che giấu.
Lương Bắc Lâm lùi lại nửa bước mới đứng vững được trước cú đáp của Trình Thù Nam, gã hơi nhíu mày, kéo người trong vòng tay ra ngoài bớt, động tác khá kín đáo.
Trình Thù Nam không hề nhận ra, vẫn đang hớn hở một mình, trò chuyện ríu rít tíu tít: "Anh làm sao thế hả, không nghe điện thoại không trả lời tin nhắn, em muốn đến sân bay đón cũng phải nhờ người khác tra hộ chuyến bay của anh."
Cậu ôm lấy cánh tay Lương Bắc Lâm, trách móc mà nhõng nhẽo, người vẫn thoang thoảng hơi lạnh, chắc là đã chờ ở ngoài mất một lúc. Tay chân mảnh khảnh bao bọc trong chiếc áo phao lông vũ, miệng nói mắt thì phát sáng, hoàn toàn chẳng để ý thấy năm sáu doanh nhân đồng hành đang đi đằng sau Lương Bắc Lâm.
Cậu ngẩng đầu trông Lương Bắc Lâm, tư thế cực kì dựa dẫm, cọng tóc xoăn trên đỉnh đầu hơi rung rinh, cọ vào đúng cằm Lương Bắc Lâm.
Tiếng nói cũng mang âm sắc hiếm gặp ở con trai, nũng nịu rồi còn chất phác, như thể một bé con màu sắc đột ngột xông vào giữa thế giới u ám của người trưởng thành.
Thẩm Quân đứng bên cạnh buộc phải xem màn kịch trùng phùng cười thầm một tiếng, nhớ đến câu "là dạng lơ ngơ" mà Lương Bắc Lâm đã nói.
Lơ ngơ hay không chưa rõ, nhưng đúng ngây thơ thật.
Lương Bắc Lâm quay đầu nhìn trợ lý, đối phương nhanh nhạy hiểu ý, lập tức dẫn các thành viên còn lại lên xe trước. Thẩm Quân đứng gần đó không hề nhúc nhích, tỏ rõ thái độ phải xem đến hết cảnh.
Cuối cùng Trình Thù Nam cũng chú ý tới Thẩm Quân, cậu khoác cánh tay Lương Bắc Lâm ngó ra sau.
"Chào cậu, bạn nhỏ." Thẩm Quân cười híp mắt chào hỏi, "Tôi là Thẩm Quân, là bạn làm ăn với Bắc Lâm."
Trình Thù Nam chưa gặp hắn bao giờ, nhưng trông người này theo sát sau Lương Bắc Lâm rất là quen thân, khác hẳn bạn làm ăn bình thường.
Lại còn gọi mình là "bạn nhỏ".
Trình Thù Nam không thích cách gọi này, cậu bặm môi, song vẫn trả lời tương đối lịch sự: "Chào anh, tôi là Trình Thù Nam, là bạn trai của Lương Bắc Lâm."
Bé con nhấn mạnh vào hai chữ "bạn trai", ý đồ tuyên bố chủ quyền rõ lù lù.
Thẩm Quân bật cười đầy hứng thú.
Lương Bắc Lâm rút cánh tay mình khỏi cái ôm của Trình Thù Nam xong khẽ đè vai đối phương, ẩy người đang xiêu vẹo ưỡn ẹo đứng thẳng lại, rồi hỏi: "Em đến làm gì?"
Sự chú ý của Trình Thù Nam ngay lập tức dứt khỏi cái anh bạn lạ mặt, cậu đáp rất hùng hồn: "Em đến đón anh á."
Lương Bắc Lâm hỏi: "Không phải học à?"
"Chiều có một ca của lớp giám định," Trình Thù Nam hơi xấu hổ, nhỏ giọng thỏ thẻ: "em xin nghỉ ạ."
"Tôi từng bảo thế nào," Lương Bắc Lâm rất nghiêm túc, hệt như thầy giáo đang dạy dỗ học sinh, "đừng có làm cái kiểu đột kích."
"Đâu có ạ," Trình Thù Nam vội vàng phủ nhận, "em muốn đến đón anh, cho anh niềm vui bất ngờ thôi mà."
Trình Thù Nam nhìn gương mặt không hề có dấu vết nụ cười của Lương Bắc Lâm, ý thức được là có vẻ "niềm vui bất ngờ" này không vui tí nào, càng nói giọng càng yếu dần. Cậu vừa chột dạ vừa tủi thân, cậu mím môi, dứt khoát im luôn. Trình Thù Nam từng phạm "lỗi lầm lớn lao" liên quan đến mảng đột kích như này, Lương Bắc Lâm đã ra quy tắc với cậu. Vậy nên cứ nhắc tới là cậu lại đuối lý nặng nề.
Lương Bắc Lâm gật đầu với trợ lý Phương Liễm đang chờ cạnh xe, Phương Liễm bước lại gần, Lương Bắc Lâm nói: "Đưa em ấy về."
Dứt lời cái là Trình Thù Nam giãy nảy lên ngay, cậu níu áo Lương Bắc Lâm, không dám kéo mạnh quá, cứ rì rầm không chịu đi.
"Tôi phải về công ty họp," Lương Bắc Lâm nói bình bình, "em nghe lời tí nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!