Chương 19: (Vô Đề)

Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Trình Thù Nam không có quá nhiều thời gian để thở gấp, vì điều dưỡng đã lại đẩy Đường Thanh Sơn vào phòng, ông ta nhắc đến mục đích cuộc gặp lần này.

"Bây giờ chú không mong gì khác cả, chỉ xin gã tha cho con trai chú. Chú có thể cung cấp bằng chứng năm ấy cho gã để trả ơn." Tay Đường Thanh Sơn đang cầm một chiếc máy thu âm cực nhỏ, "Cháu đưa cái này cho gã là gã sẽ hiểu."

Phòng đang mở cửa sổ, không hẳn quá lạnh, gió se se thổi vào. Trình Thù Nam cảm giác đầu mình đau nhói, mắt và mũi đều như bị chặn lấp, không thể thở nổi, tầm nhìn cũng nhòe nhoẹt mịt mờ.

Cậu nghe thấy tiếng mình lẫn với giọng mũi: "Đại Bắc chính là Quan Sùng ư?"

Đường Thanh Sơn nhìn Trình Thù Nam bằng ánh mắt nhìn một kẻ ngốc, cố nhẫn nại đáp: "Dĩ nhiên."

Trông bộ dạng Trình Thù Nam vẫn cứ đần thối không dám tin, cuối cùng Đường Thanh Sơn đã biết tại sao Trình Tồn Chi vứt bỏ đứa con trai này chẳng hề do dự, trong mắt đám người bọn họ thì đúng là thằng bé như kia chả làm nên trò trống gì.

Ông ta chán không muốn tốn công lải nhải với Trình Thù Nam, dúi luôn cái máy ghi âm vào tay Trình Thù Nam.

"Tiểu Nam, giờ chú không gặp được gã, cháu đưa cái này cho gã hộ chú."

Đường Thanh Sơn nói rất thật, ông ta đã thử đủ mọi loại cách, không tài nào tiếp cận được với Lương Bắc Lâm, ông ta biết đối phương cố tình tránh gặp mình, cứ lửng lơ suốt, hầm lửa nhỏ liu riu mới đủ sức hành hạ nhất.

Trình Thù Nam còn chưa kịp phản ứng thì Đường Thanh Sơn đã lại ném cái mồi cũ ra.

"Năm đấy cái ý tặng Lương Nhu cho ba cháu là do Giang Lâm Diểu đề xuất, về sau cũng chính lão ta ra tay. Rồi chứng cứ sau cùng bức ép vợ chồng Quan Đạo Sinh phải tự sát, trong này có hết."

Những tin tức lũ lượt nối nhau đã đập tan tành Trình Thù Nam, khiến cậu thở thôi cũng đầy khó nhọc. Cậu nhìn cái thanh kim loại hình trụ màu bạc trong tay, mặt mũi hoảng sợ.

Từng chữ Đường Thanh Sơn nói cậu đều biết, nhưng nối vào với nhau thì cậu lại chẳng hiểu nổi ý nghĩa bất kì câu nào cả.

"Cháu đưa cho Lương Bắc Lâm, cứ bảo là chú dùng cái này để đổi lại con trai chú được trở về lành lặn. Còn công ty với dự án thì đằng nào cũng bị thu mua cả rồi, chú không vấn đề gì nữa. Nhà họ Trình đã sụp, vậy thì đầu sỏ lớn nhất còn lại trong vụ này chính là nhà họ Giang, gã đi  mà tính sổ với họ Giang ấy."

**

Trình Thù Nam không biết mình quay về thế nào, chờ cậu tỉnh hồn lại thì xe đã dừng ở cửa trường đại học.

Cậu xuống xe, siết chiếc máy thu âm nóng bỏng trong tay, đi bộ thôi còn loạng choạng.

Cậu lên ký túc xá trước, mất rất lâu mới hoàn hồn, khi đầu óc tỉnh táo hơn cậu bắt đầu lên mạng tra thử tin tức năm xưa. Xét cho cùng đã 21 năm trôi qua, mạng internet phát triển nữa thì những con chữ câu từ lẻ tẻ còn sót lại sau khi cập nhật thay đổi cũng ít ỏi vô cùng.

Bất ngờ là cậu lại tìm thấy một bài viết trên diễn đàn mấy năm trước, có người đào bới những bí mật bên lề giữa tầng lớp giàu sang hàng đầu thành phố Vực, liệt kê ra hàng loạt điểm đáng ngờ trong vụ án vợ chồng Quan Đạo Sinh chết đuối từng rúng động một thời kia, cuối cùng còn tuyên bố tất thảy các điều trên đều là sự thực.

Bỏ qua bữa tối mà Trình Thù Nam không thấy đói tí nào, mãi đến lúc môi khô bong cả da, cậu mới đi rót cốc nước uống.

Tâm trí ngu dốt chầm chậm về chỗ. Cậu cắm máy thu âm vào máy tính, ở trong chỉ có hai tập tin. Một đoạn là hai người bàn bạc xem làm sao chặn đứng nốt đường sống sau cùng của Quan Đạo Sinh, cả hai nói rất nhiều, nghe rất chuyên môn, đều liên quan tới kinh doanh, Trình Thù Nam không hiểu cho lắm.

Song đoạn thu âm thứ hai thì cậu hiểu rất rõ. Tiếng một người nam xa lạ đang mô tả một người phụ nữ xinh đẹp nhường nào, giọng điệu ngập tràn vẻ cợt nhả.

Trình Thù Nam nghe thấy cái tên "Lương Nhu".

"Nếu Trình Tồn Chi thương nhớ Lương Nhu mãi chưa quên, thế dễ ợt, mượn cớ tiệc sinh nhật dẫn người ra mặt tặng cho là ngon lành. Bây giờ Quan Đạo Sinh lo thân mình còn chưa xong, biết rồi thì cũng làm gì được đâu? Bó tay thôi chứ sao nữa."

**

Hôm khai giảng dì Yến nhắn tin cho Trình Thù Nam, báo là Lương Bắc Lâm đã về nhà: "Về gặp nhau một hôm, có việc gì thì trao đổi từ tốn."

Trình Thù Nam trả lời: "Cảm ơn dì Yến ạ, cháu về ngay đây."

Vốn dĩ cậu không hề định xách vali bỏ đi luôn, kiểu gì cũng buộc phải gặp Lương Bắc Lâm một lần. Cậu không biết cái chứng cứ này có gọi là chứng cứ không, có quan trọng với Lương Bắc Lâm không, cũng không rõ giao máy thu âm ra sẽ ảnh hưởng thế nào đến nhà họ Trình, đằng nào thì nhà họ Trình cũng đã nát tan, còn nát đến đâu được nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!