Chương 18: (Vô Đề)

Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Qua rằm tháng giêng, đã có sinh viên lục tục quay lại trường. Cuối cùng Trình Thù Nam cũng hạ quyết tâm dọn về trường ở. Cậu chào tạm biệt dì Yến, không chờ Lương Bắc Lâm trở lại mà kéo vali gọi xe đến trường từ trước bữa trưa.

Gặp phải đàn chị quen thân ở cổng trường, đàn chị vui vẻ chào hỏi cậu: "Tiểu Nam, quay lại sớm thế à."

Bên cạnh đàn chị là hàng túi đồ lỉnh kỉnh, hành lý của Trình Thù Nam đơn giản, cậu bèn hỗ trợ đàn chị dọn các thứ lên ký túc trước. Dọc đường đàn chị nói cười thân thiết với cậu, xong xuôi thì dúi vào tay cậu gói đồ ăn vặt to tướng, còn giơ tay xoa đầu cậu.

"Có ai bảo với Tiểu Nam là trông em giống con mèo lắm chưa, nhìn thấy em chỉ muốn vò vò mấy phát phải làm sao giờ?"

Trình Thù Nam không tránh kịp, đành phải nhắm mắt mặc cho đàn chị với các chị trong ký túc vò tóc.

Ở trường Trình Thù Nam rất được yêu quý. Vẻ ngoài cậu xinh đẹp, suốt ngày hớn ha hớn hở, dường như mọi hạnh phúc có thể nghĩ tới đều tập trung cả vào một mình cậu.

Ngoài giáo viên hướng dẫn và Trì Tiểu Hòa ra thì rất ít bạn trong trường biết về gia thế của cậu. Chuyện nhà họ Trình phá sản cách cuộc sống trường lớp xa lắm, mọi người vẫn đối xử với cậu hệt như ngày xưa. Việc này giúp tâm trạng dồn nén đã lâu của cậu được giải tỏa hẳn.

Nhà Trì Tiểu Hòa là người ở đây, hôm khai giảng mới quay lại trường, trong ký túc xá chỉ có một mình Trình Thù Nam. Cậu bật máy tính tra cứu tin tức về ngôi trường Lương Bắc Lâm từng học, mong tìm ra gì đó, dĩ nhiên kết quả công cốc.

Vẫn không liên lạc được với ba và anh, cậu không rõ công ty đã được giải trừ đóng băng chưa, không rõ ba đã mổ chưa, cảm giác có một bức tường dày nặng xây lên xung quanh cậu, cậu biết chắc chắn đằng sau tường có thứ gì đó, nhưng cậu không thể trèo qua nổi.

Cậu nhớ đến điệu bộ ngập ngừng do dự của anh trai, đoán hẳn anh trai sẽ biết ít nhiều. Qua giờ cơm trưa cậu đã tìm gặp luật sư Chu, đối phương trả lời là mình cũng không rõ đằng sau Lương Bắc Lâm và nhà họ Trình còn có quan hệ gì khác nữa.

Mùa đông trời tối rất nhanh, cậu lang thang vô định giữa sân trường, mới một lát thôi sắc trời đã đen kịt.

Một chiếc xe đỗ dưới gốc cây, một người đàn ông trung niên đang đứng tựa vào cửa hông xe, lúc Trình Thù Nam đi ngang qua bỗng người này gọi tên cậu.

Trình Thù Nam giật mình thon thót, tưởng vẫn là hội đòi nợ đợt trước, cậu muốn bỏ chạy theo bản năng, vừa bước được một bước đã có thêm hai người đàn ông xuất hiện trước mặt.

"Cậu Trình phải không, giám đốc Đường chỗ bọn tôi muốn gặp cậu."

Người đàn ông trung niên còn tạm lịch sự, đại loại chắc thấy Trình Thù Nam căng thẳng nên bước lại gần, chìa tấm danh thiếp ra.

Hiện giờ Trình Thù Nam vô cùng nhạy cảm và cảnh giác trước người lạ, nhưng trước sau đã bị chắn hết, cậu hoàn toàn không còn đường trốn, đành phải ngần ngừ cầm lấy danh thiếp.

Trên đó viết tên "Đường Thanh Sơn".

Trình Thù Nam biết người này, ấy là đối tác làm ăn của ba cậu, hồi bé cậu từng gặp ở nhà mấy lần, về sau hình như không thấy xuất hiện nữa.

Người đàn ông trung niên mở cửa xe, làm động tác tay mời vào. Trình Thù Nam chưa kịp nói gì thì hai người còn lại đã tiến lên kẹp cánh tay cậu, đẩy cậu lên xe.

Xe khởi động lao ra ngoài khuôn viên trường. Trình Thù Nam bị hai người kia kìm kẹp ngồi chính giữa ghế sau, xem xét kiểu gì cũng không thấy cơ hội chạy thoát, cậu ép mình bình tĩnh lại, hỏi người đàn ông trung niên ở ghế phó lái là "Đi đâu đây".

"Cậu Trình cứ đến nơi rồi sẽ biết."

Trình Thù Nam hỏi tiếp: "Giám đốc Đường muốn gặp tôi làm gì?"

Lần này người đàn ông trung niên không trả lời.

Trình Thù Nam gắng gượng chịu đựng 40 phút nôn nóng nhấp nhổm, khi chiếc xe tiến vào đường núi hẻo lánh, đủ các thể loại cảnh tượng máu me giết người phân xác, giam cầm hành hạ đã vụt qua đầu cậu.

Không biết nếu cậu mất tích liệu Lương Bắc Lâm có đi tìm cậu không, phát hiện cậu chết rồi liệu có đau lòng không nữa.

Xe dừng ở một tòa nhà kiểu Trung Hoa nằm trên sườn núi, Trình Thù Nam bị giải vào phòng, vừa bước qua cửa đã trông thấy Đường Thanh Sơn đang ngồi chính giữa.

Mấy năm nay trông Đường Thanh Sơn già hẳn đi, dáng vóc phát tướng ánh mắt mờ đục, lộ rõ vẻ mỏi mệt. Tuy khác biệt hoàn toàn với hình ảnh ngày xưa nhưng Trình Thù Nam vẫn nhận ra ông ta ngay. Hồi bé Trình Tồn Chi từng bảo cậu gọi là "chú Đường".

Đường Thanh Sơn bước lên nói mấy câu xã giao: "Tiểu Nam, chú rất tiếc về chuyện nhà cháu, chú Đường không giúp được gì, cháu đừng trách nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!