Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Mùng hai có người ở nhà ghé, Lương Bắc Lâm đích thân đến sân bay đón về. Ấy là một dì tầm 50 tuổi, rất sạch sẽ nhanh nhẹn, búi tóc, tính tình hòa nhã, lúc đến nhà trông thấy Trình Thù Nam bèn cười gọi cậu "Tiểu Nam đấy à".
Trình Thù Nam đứng ở phòng khách dõi theo Lương Bắc Lâm xách túi lớn túi nhỏ, đi vào đặt trong căn phòng ngủ hướng nam ở tầng 1, từ đầu đến cuối không hề có ý định giới thiệu. Dì Yến phải chủ động tới gần bắt chuyện với Trình Thù Nam, cậu mới biết dì Yến là bảo mẫu thường trú Lương Bắc Lâm mời về, từ giờ dì sẽ sống chung ở đây.
Lương Bắc Lâm không nói gì nhiều về sự có mặt của dì Yến, nhưng Trình Thù Nam nhanh chóng phát giác ra điều khác lạ.
Chưa cần kể đến việc Lương Bắc Lâm tự mình tiếp đón, mà trong cuộc sống bình thường Lương Bắc Lâm cũng rất quan tâm dì Yến. Có lần Trình Thù Nam nghe thấy dì Yến bảo Lương Bắc Lâm bỏ thuê người giúp việc theo giờ đi, chuyện dọn dẹp cơm nước ở nhà dì lo cho là được. Nhưng Lương Bắc Lâm gạt đi ngay lập tức, chỉ chịu cho người nấu cơm nghỉ còn người đến nhà quét dọn hàng ngày vẫn giữ nguyên, nhằm đỡ đần gánh nặng hộ dì Yến. Dì Yến không nói lại được gã nên đành thôi.
Sau ấy Trình Thù Nam chứng kiến thêm lại càng thấy bất ngờ.
Lương Bắc Lâm cực kì tôn trọng dì Yến, không hề ra vẻ chủ nhà tí nào, thi thoảng còn tán gẫu mấy chuyện lặt vặt với dì Yến. Còn dì Yến cũng rất chân thành dốc lòng quan tâm chăm nom cho Lương Bắc Lâm, có hôm Lương Bắc Lâm đi xã giao về muộn dì cũng chờ, thậm chí còn trách cứ trước mặt Lương Bắc Lâm vài câu là đừng có uống say quá, giống kiểu người lớn trong gia đình hơn.
Song dì Yến cực kì tế nhị chừng mực, thường sẽ không can thiệp vào đời sống của Lương Bắc Lâm, cũng rất ân cần với Trình Thù Nam.
Qua Tết, Lương Bắc Lâm đi công tác lòng vòng liên tục hơn nửa tháng trời, ở nhà còn mỗi dì Yến với Trình Thù Nam. Sau khi hai người quen thân với nhau hơn thì dì Yến lại càng quý Trình Thù Nam, ngày nào cũng biến tấu đủ món cho cậu ăn.
Một ngày trước khai giảng, Trình Thù Nam thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào trường. Cậu đã lên kế hoạch, định chuyển về ký túc xá ở.
Vụ việc nhà họ Trình đã từ từ lắng xuống sau khi quá trình xử lý nợ kết thúc cuối năm ngoái, ba và anh không thấy liên lạc nữa, đám người đòi nợ cũng ngừng tay.
Trình Thù Nam nhát gan, đợt trước bị hù dọa liền tù tì mấy lần, suốt Tết cậu ở yên chỗ Lương Bắc Lâm không đi đâu cả. Bây giờ không còn vấn đề gì, hình như cứ ở lại tiếp thì hơi chai mặt quá.
Điều quan trọng nhất là bây giờ mối quan hệ giữa Lương Bắc Lâm và cậu thành ra rõ kì cục, Lương Bắc Lâm đối xử với cậu bình bình, hàng ngày cậu ăn ở của nhà Lương Bắc Lâm, dần dà nảy sinh cảm giác rất bất an.
Cậu phải đi, nhưng muốn chờ thêm cho Lương Bắc Lâm đi công tác về. Có cả ít toan tính nho nhỏ khó nói nữa, nếu Lương Bắc Lâm giữ cậu ở lại, nếu Lương Bắc Lâm cũng vương vấn...
Cậu không dám nghĩ đến việc khả năng ấy có hi vọng không, cũng không thể đảm bảo mình không bị người ta chê bai. Cậu như một chú chim không có chân đang chật vật vỗ cánh ở tầng thấp bầu trời, bay là là không trên không dưới mà cũng chẳng dám đáp xuống.
Thu dọn lai rai mấy hôm, nhưng cậu lấy đâu ra lắm đồ để mà xếp thế, cậu cứ nhặt nhạnh lắt nhắt, chậm chạp gói ghém trong phòng.
Dì Yến thấy vậy biết cậu sắp dọn đi, mấy lần cứ ngập ngừng xong thôi. Thực sự dì rất quý Trình Thù Nam, thằng bé ngoan vô cùng tận, không hề giống kiểu công tử bột kiêu căng ngang ngạnh, lóng ngóng không biết vun vén cuộc sống hàng ngày mà Lương Bắc Lâm đã nói tí nào.
Ban đầu trước khi đón dì đến ở cùng Lương Bắc Lâm bảo ở nhà còn một người nữa, chỉ nói đại để chứ không nhắc rõ là quan hệ như nào. Lòng dạ dì Yến thấu đáo, sao lại không nhìn ra mối quan hệ của hai người.
Dì chỉ không ngờ Lương Bắc Lâm đóng giả kì công thế, cũng chưa hề đuổi thiếu gia bé ra ngoài. Mỗi tội không biết sau này Lương Bắc Lâm sẽ xử lý người yêu trên danh nghĩa thế nào đây.
Dì không nhúng tay vào chuyện của Lương Bắc Lâm, nhưng đúng là Trình Thù Nam cũng rất khổ thân.
Dì Yến cầm chiếc áo phao được giặt lại lần nữa vào phòng cho Trình Thù Nam, Trình Thù Nam đang xếp sách vở ghi chép trên lớp vào vali, có mấy quyển vở mấy cái bút thôi mà táy máy cả buổi.
Dì Yến giũ áo phao rồi căng ra phơi, sau đó rắc một lượt baking soda, chiếc áo phao đắt đỏ lại phục hồi y hệt như trước.
"Dì Yến, dì làm kiểu gì thế ạ, đỉnh quá đi mất." Trình Thù Nam bước lại gần, sửng sốt sờ mó v**t v* cái áo.
Dì Yến cười cậu: "Cái này có gì khó đâu."
"Nhưng cháu không biết ấy ạ," Giọng Trình Thù Nam thấp dần, "cháu chẳng làm được cái gì cả."
"Cháu học hành giỏi giang, tốt bụng, bao nhiêu người còn không bằng ấy chứ."
Trình Thù Nam ngượng nghịu sờ mũi: "Dì Yến, dì là người đầu tiên bảo cháu học giỏi đấy ạ."
Dì Yến xử lý xong áo phao, trông thấy áo phông Trình Thù Nam có vết dầu khá to bèn bảo cậu cởi ra, lấy công cụ chuyên nghiệp tẩy đi hộ cậu. Cậu đứng cạnh xem, cả hai trò chuyện vẩn vơ, Trình Thù Nam cảm nhận được sự thư thái và ấm áp đã lâu lắm chưa gặp.
Đề tài chuyển sang Lương Bắc Lâm đầy tự nhiên. Có lẽ do không hề đề phòng Trình Thù Nam nên dì Yến vô tình nhắc tới chuyện hồi bé của Lương Bắc Lâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!