Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Trình Thù Nam nắm điện thoại xông vào phòng Lương Bắc Lâm, giọng run bần bật: "Anh theo dõi em ư..."
Lương Bắc Lâm đang tựa vào đầu giường đọc sách, ngước mắt lạnh nhạt quan sát biểu cảm đa dạng của Trình Thù Nam, không thể tin nổi, giận dữ lẫn khổ sở, trông nhếch nhác vô cùng.
Phần mềm nghe lén giấu không kĩ tí nào, ngay cả sinh viên biết sơ sơ về lập trình như Trì Tiểu Hòa cũng chỉ cần vài lệnh đơn giản đã tìm ra.
"Ừ." Lương Bắc Lâm đáp.
Nếu vừa nãy đã nói đến nước đấy rồi thì giờ không cần thiết phải che đậy gì nữa, căn bản gã cũng chẳng để tâm là Trình Thù Nam có biết hay không.
Trình Thù Nam bắt đầu bủn rủn, bắp chân tì vào băng ghế cuối giường, cảm giác bỗng nhiên chẳng hề quen biết Lương Bắc Lâm.
"Để tìm ba em với anh trai em sao?"
Lương Bắc Lâm bảo cậu hãy còn tác dụng, lúc ấy cậu không dám hỏi, bịt tai chạy ù khỏi phòng trốn tránh. Lương Bắc Lâm hiếm khi hành xử cảm tính, nói có là có nói không là không, quá dễ nhìn ra cậu có tác dụng gì.
"Tôi vẫn biết rõ họ đang ở đâu," Lương Bắc Lâm nói, "họ để em lại chẳng qua nhằm cản tay tôi, ở chiều ngược lại thì tôi cũng thế."
"Dĩ nhiên ở các phương diện khác," Lương Bắc Lâm nhìn gương mặt tái nhợt dần đi của Trình Thù Nam, cất lời dịu dàng mà tàn nhẫn, "tôi cũng rất hài lòng."
Mãi lâu sau này Trình Thù Nam nhớ về buổi tối hôm nay, đây xem như lần đầu tiên họ trở mặt với nhau, nhưng lúc này Lương Bắc Lâm hãy còn giới hạn chừng mực, chưa hoàn toàn quyết định chắc chắn rốt cuộc phải xử lý Trình Thù Nam thế nào.
Nếu Trình Thù Nam cứng rắn hơn lý trí hơn chút nữa, rời đi ngay lập tức thì chắc đã chẳng gặp những việc sau ấy. Nhưng người ta đâu thể biết trước tương lai, tình yêu và sự ỷ lại suốt 3 năm của Trình Thù Nam đối với Lương Bắc Lâm đã trở thành thói quen, dù rằng cậu cũng nghi ngờ lăn tăn vô cùng, song cú sốc và nỗi khổ đau đến từ tâm trạng khiến cậu không tài nào tỉnh táo suy ngẫm được nữa.
**
Tình hình lao dốc đột ngột sau khi Trình Thù Nam quay về ký túc xá.
Công việc thanh lý tài sản vốn tạm gọi là suôn sẻ giờ mắc kẹt đình trệ vì các kiểu sự cố, kết quả phán quyết của tòa cứ lần lữa kéo dài, đoàn luật sư loanh quanh luẩn quẩn, cổ đông làm ầm rầm rộ, nhân viên cũ thì lên mạng tiết lộ việc Xương Tồn làm giả sản phẩm.
Vấn đề 2 công ty con ở nước ngoài bị đóng băng không hề có tiến triển, lúc Trình Ẩn liên lạc với Trình Thù Nam lần hai thì gặp đúng cậu vừa chạy từ tổ thanh lý về đến ký túc, quá mất giờ cơm, đành phải ăn bừa vài gắp mì gói cho qua bữa.
Trình Ẩn chỉ hỏi lắt nhắt mấy câu rồi không nói được nữa, vì trông Trình Thù Nam rất tiều tụy rối loạn, trạng thái còn tệ hơn cả Trình Ẩn. Giờ anh ta mới biết hóa ra em trai đã dọn khỏi nhà Lương Bắc Lâm.
Buổi chiều, sau khi trả nốt số tiền tiêu vặt cuối cùng trong thẻ mình cho công ty luật, nhìn thấy số dư còn lại Trình Thù Nam mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng hơn thế.
Từ bé thiếu gia nhỏ đã chẳng biết tiền là vật chi, với cậu ấy chỉ là con số có thể biến thành các thứ đồ đạc cậu muốn có, hơn nữa quá trình tích lũy con số này đâu hề nằm trong phạm vi cần cân nhắc của cậu.
Giây phút bước đi trên phố, vừa lạnh vừa khát vẫn chẳng dám mua dù chỉ một cốc trà sữa, cuối cùng cậu phát hiện ra giờ đây mình chẳng những không có nhà không có Lương Bắc Lâm, mà có khi ngay đến khả năng sinh tồn cậu cũng sắp mất nốt rồi.
Khoản quỹ giáo dục một năm rút được một lần sẽ là nguồn kinh tế duy nhất của cậu. Cậu tính nhẩm ngày tháng, phải 3 tháng nữa mới đến đợt rút, nước xa không cứu được lửa gần.
Ngay sau đó mọi chuyện còn be bét hơn.
Cậu rẽ vào ngõ để định đi lối cửa sau về trường, 9 giờ tối, hai bên đường vẫn còn học sinh sinh viên tụm năm tụm ba đi dạo. Mấy hôm nay Trình Thù Nam rệu rã quá, tinh thần ngẩn ngơ, lúc mấy người đột ngột xông ra từ sau bụm miệng cậu lôi cậu vào sâu trong ngõ thì thậm chí cậu còn chưa phản ứng kịp.
Một cái chân đá văng cậu ra đất, cậu sợ quá, vùng vẫy cố bò dậy nhưng mấy kẻ kia đã đè tay chân cậu lại, ấn mặt cậu xuống nền đất bùn đầy những vũng nước bẩn tưởi.
Đám này còn định ra tay xé xác cậu, may sao có nhóm sinh viên ăn uống xong đang quay về trường đi ngang qua trông thấy, cao giọng hô hoán đuổi bọn đầu sỏ chạy mất. Các bạn sinh viên hỏi cậu có cần gọi cảnh sát hoặc thông báo cho giáo viên không, cậu xua tay mấy cái chẳng nói được lời nào.
Cuối cùng cậu đi cùng nhóm sinh viên vào trường, rồi mới chậm chạp bước về phía ký túc xá.
Báo cảnh sát vô dụng thôi, không biết đám đó do chủ nợ nào phái đến, muốn hù dọa một cậu ấm bé nhỏ thì quá đơn giản. Nhà họ Trình toi đời, không còn sự che chở của Lương Bắc Lâm nữa, cậu chỉ là một sinh viên bình thường không tiền không thế không hề có khả năng tự bảo vệ mình.
Hơn nữa cậu biết, đây mới chỉ là khởi đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!