Chương 14: (Vô Đề)

Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun

————

"Chú ơi," Trình An An chạy ra trước camera, trông thấy Trình Thù Nam khóc là cô bé cũng bật khóc theo, "chú ơi chú sao thế ạ? Chú đừng khóc mà."

Trình Thù Nam quệt bớt nước mắt, nặn ra một nụ cười xấu hơn cả khóc cho Trình An An xem: "An An ngoan, chú có khóc đâu."

Trình Ẩn ôm lấy An An, viền mắt cũng đỏ ửng.

"Tiểu Nam, anh với ba có lỗi với mày, anh biết Lương Bắc Lâm không phải dạng dễ chịu, nhưng cậu ta là bạn trai mày..." Trình Ẩn không nói nốt vế còn lại nữa.

"Chú ơi," An An giãy giụa nhảy khỏi lòng Trình Ẩn, "cháu muốn về nhà, cháu nhớ chú, huhu..."

Thoáng chốc tất cả rối bời hết lên.

Trình Thù Nam trông cô bé khóc tèm nhem mắt mũi, cảm giác ai đang bóp nghẹt tim mình.

"An An đừng khóc nữa nha, để chú nghĩ cách, giúp An An mau chóng về nhà được không nào?"

Nghe vậy Trình Ẩn quay đầu sang nhìn Trình Thù Nam, hi vọng nhen nhóm trên gương mặt: "Tiểu Nam, mày chịu nhờ Lương Bắc Lâm giúp đó hả?"

Căn phòng nhà nghỉ trong camera cũ kĩ tối tăm, có người hò hét ầm ĩ đi ngang qua ngoài cửa, âm thanh vượt qua màn hình truyền tới tai Trình Thù Nam.

"Một gã say rượu, hàng ngày cứ tầm này là quấy phá, có lúc còn đập cửa nữa." Tầm mắt Trình Ẩn liếc ra cửa rồi quay vào, anh ta giải thích, "Dù ra ngoài giờ nào thì đến tầm này anh đều phải về phòng, không là An An sẽ sợ."

"Anh, anh muốn nhờ vả Lương Bắc Lâm làm gì ạ?"

Trình Thù Nam cụp mắt, hỏi thẳng Trình Ẩn. Cậu nhớ ngày bé cậu cực kì dựa dẫm Trình Ẩn, tuy Trình Ẩn cũng bận nhưng vẫn sẽ cố gắng dành thời gian chơi với cậu, cũng từng đánh nhau với bọn trẻ lớn hơn vì cậu, mua món đồ chơi cậu thích mà không hề chớp mắt, lúc cậu khóc nhè thì dỗ cậu "Tiểu Nam đừng khóc nè".

Phần xương hàm của Trình Ẩn căng ra, mãi lâu sau anh ta mới đáp: "Cậu ta không chịu mua lại Xương Tồn thì thôi, nhưng xem xem liệu có thể giải trừ đóng băng cho hai công ty ở nước ngoài không. Chỉ cần có hai công ty này là anh sẽ góp đủ tiền lo liệu phẫu thuật cho ba và các công việc sau đó nữa."

Cuối cùng cái đầu chậm nửa nhịp của Trình Thù Nam cũng hiểu ra: "Ý anh là anh ấy cho đóng băng công ty à? Chẳng lẽ không phải chính quyền ra lệnh ạ?"

"Sau khi phong tỏa tài khoản anh đã kiểm tra thử, ngoài mặt thì là lệnh từ nhà nước nhưng thực tế có người đứng sau chỉ đạo. Anh phải nhờ bạn bè ở địa phương mới biết được ít tin tức, trong ấy dính dáng tới người của nhà họ Thẩm, tên là Thẩm Quân."

Trình Thù Nam nhớ ra rồi, lần trước Lương Bắc Lâm đi công tác ở nước M về, người đi theo cạnh Lương Bắc Lâm chính là Thẩm Quân.

"Anh, anh ấy không mua Xương Tồn thì em hiểu, nhưng sao lại nhất quyết phải đóng băng công ty? Anh ấy lỗ bao nhiêu thế ạ?"

Đợt này cậu đã chứng kiến khá nhiều những biến đổi khó lường và lòng dạ toan tính nơi thương trường, không suy nghĩ đơn giản như trước nữa. Dù vậy thì mâu thuẫn lớn nhất cậu tưởng tượng ra được cũng chỉ là đầu tư thua lỗ thôi.

"Đầu tư cái gì cũng có rủi ro nhất định," Trình Ẩn nói tiếp theo hướng của Trình Thù Nam, "nhưng cậu ta không thể xuống tay quá quắt kiểu thế, không chừa một tí đường lui nào. Tiểu Nam, anh không xin cậu ta thêm gì khác, đúng là nhà mình có lỗi với cậu ta, nhưng kể cả cậu ta gạt phăng tình cảm hai nhà quen biết nhiều năm thì cũng phải nghĩ cho mày với chứ."

Trình Thù Nam bị cuốn theo những gì Trình Ẩn nói, chẳng phát hiện ra anh trai chưa hề trả lời bất kì câu hỏi nào của cậu.

"Nhưng mà..." Giọng Trình Thù Nam rất bơ vơ, "trước đó em đã hỏi nhờ anh ấy rồi."

"Mỗi lúc một khác mà, Tiểu Nam, anh xin mày, thử thêm một lần nữa được không? Việc giải trừ đóng băng cậu ta nói đúng một câu là xong thôi."

Trình Thù Nam tắt cuộc gọi video ngồi trên giường rất lâu, đầu óc vẫn cứ rối tung rối bời, có rất nhiều câu Trình Ẩn nói cậu không tài nào hiểu nổi, cảm giác có chuyện gì quan trọng lắm đã vụt qua mất mà cậu chưa kịp nắm bắt.

Dù ba và anh bỏ mặc cậu, cậu sẽ buồn bã, nhưng vẫn sẽ tin tưởng hai người, giống như việc dù thái độ của Lương Bắc Lâm với nhà họ Trình lạnh nhạt vậy rồi cậu vẫn sẽ dựa dẫm vào gã.

Cậu quay về nhà rầu rĩ khổ sở, chẳng có tí manh mối gì, não cứ luẩn quẩn tiếng nói non nớt và gương mặt khóc nhè của An An.

Muốn ôm con bé quá, Trình Thù Nam nghĩ, chẳng biết con bé ở ngoài phải khổ thế nào nữa.

Lúc Lương Bắc Lâm quay về cậu đã ngủ thiếp đi trên sofa, phòng khách không bật đèn, tối om.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!