Chương 13: (Vô Đề)

Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Trình Thù Nam dựa vào bồn rửa tay nhắm mắt đánh răng, mỏi eo nhũn chân tới độ không đứng vững. Rửa mặt xong xem như cũng tỉnh táo hơn tí, cậu nhìn đồng hồ, may quá, hôm nay bất kể ra sao cũng không thể để ảnh hưởng học hành nữa.

Cất đồ xong, cậu đi ra chỗ thước đo chiều cao dán tường theo thói quen, giơ tay lên so, vẫn cứ dừng lại ở con số 172.

Lương Bắc Lâm cầm nước dưỡng da sau cạo râu trong tay đi vào, liếc sang Trình Thù Nam, không nói gì.

"175 cũng được mà." Trình Thù Nam lẩm nhẩm lầm bầm, tập trung chăm chú nghiên cứu thước đo, không để ý thấy Lương Bắc Lâm.

"Thường quá trình dậy thì ở nam giới sẽ kết thúc trước năm 20 tuổi, tôi nhớ từ hồi 18 em đã cao bằng ấy rồi."

Lương Bắc Lâm bất thình lình chen ngang làm Trình Thù Nam giật mình thon thót.

Trình Thù Nam dựa vào thước đo, hỏi: "Sao anh chưa đi?"

Mọi khi tầm giờ này Lương Bắc Lâm đã rời nhà từ đời nào rồi.

Đầu tiên cậu tức tối vì Lương Bắc Lâm chê cười chiều cao cậu không còn hi vọng nữa, tiếp đó lại nhớ ra tối qua cả hai làm rất là kém vui, với cả trước đấy còn đang chiến tranh lạnh dở.

Thù mới hận cũ cùng nhau đổ ập xuống, Trình Thù Nam cắn răng phản bác: "Chỉ cần luyện tập khoa học và bổ sung dinh dưỡng, là sẽ có thể k*ch th*ch xương sinh trưởng tiếp nhé."

Chiều cao 172 cm là nỗi đau vĩnh cửu của cậu, ngày nào cậu cũng uống sữa, chơi cầu lông, thậm chí tập thêm bóng rổ, mong mỏi vươn lên trên thêm một tí, nhưng vẫn chẳng thể chạm đến cả mục tiêu nho nhỏ chỉ 175 cm nữa.

Lương Bắc Lâm đáp: "Vô dụng."

Trình Thù Nam bực mình hỏi: "Anh ngừng cao từ đợt nào đấy?"

"18."

Ở thước đo chiều cao Lương Bắc Lâm chiếm lĩnh vững vàng vị trí 192, nhất thời Trình Thù Nam không nghĩ ra câu đốp chát nào đủ mạnh mẽ, dứt khoát ngậm miệng chiến tranh lạnh tiếp.

Hôm nay có ca của giảng viên Trình Thù Nam thích nhất, cậu lục lọi tủ quần áo, tìm một bộ mà diện lên trông sẽ cao ráo trưởng thành hơn hẳn, áo len với quần ống đứng hẹp. Song trước khi mặc vào cậu lại đổi ý, ranh ma đổi áo len thành áo sơ mi chỉ có họa tiết nửa bên.

Cậu bỏ không chẳng thèm dùng phòng thay đồ của mình mà cứ thích dúi quần áo sang phòng thay đồ của Lương Bắc Lâm, mỗi tội phần lớn quần áo của cậu vẫn đang để lại nhà mình chưa mang đi, nên cũng không chiếm chỗ lắm.

Cậu ăn mặc chỉnh tề, ngẩng đầu ngó lên dàn đèn ngăn nắp trên trần, nghĩ ngợi xong cầm điện thoại ra ấn mấy cái, sau đó đi xuống nhà.

Lương Bắc Lâm ngồi ở bàn ăn dõi theo Trình Thù Nam vội vội vàng vàng chạy ra cửa, xong lại quay đầu trở vào, thò tay chộp cái sandwich đang đặt trên đĩa.

Chẳng chào hỏi gì, gặm miếng sandwich rồi mở cửa ù té luôn.

Lương Bắc Lâm ăn sáng xong xuôi, đi lên tầng thay đồ, vừa bước chân vào phòng đã khựng lại tại chỗ.

—— Dàn đèn trần tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ êm ái, nhưng một chiếc trong số đó tối om.

Lương Bắc Lâm cau mày đi ra vặn công tắc, sau vài lần thử gã xác nhận là tại cái đèn đấy bị hỏng, xung quanh thấp thoáng tí vụn thủy tinh, không phải do hệ thống điện đóm mà do lực tác động phá hoại từ bên ngoài.

Gã cố gắng làm lơ cái đèn, lấy một bộ sơ mi đen quần âu trong tủ ra mặc vào, tiếp đó quay sang chọn cà vạt.

Sếp xuất hiện muộn hơn thời gian dự kiến 1 phút, Phương Liễm ngó điện thoại mấy lần, cuối cùng cũng thấy Lương Bắc Lâm đi ra khỏi nhà.

Giống hệt mọi hôm, buổi sáng Lương Bắc Lâm không có nhu cầu giao lưu, trừ phi bắt buộc còn không lên xe gã gần như chẳng nói câu nào. Phương Liễm liệt kê một lượt lịch trình hôm nay, phát hiện sếp không chỉ không muốn nói mà trái lại còn đang âm thầm nín nhịn cơn tức thì phải.

Lương Bắc Lâm mở điện thoại lên, tua camera giám sát về mốc 8 rưỡi sáng, Trình Thù Nam bước ra khỏi phòng ngủ, luồn lách chạy xuống phòng gym ở tầng hầm, mấy giây sau cầm theo cái gậy golf ra ngoài, quay lại tầng 2.

Trong phòng ngủ không lắp camera, nhưng Lương Bắc Lâm nghĩ thôi cũng đủ biết Trình Thù Nam đã làm gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!