Chương 12: (Vô Đề)

Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Trình Thù Nam im lặng từ đầu đến cuối, cứ cắm cúi ăn. Phục vụ lại gần rót rượu, chủ tịch Lý bảo: "Tiểu Nam uống mấy chén cho vui."

Trước mặt mọi người đều đang bày rượu trắng, chỗ Lương Bắc Lâm cũng thế, bình chia rượu khoảng bằng bàn tay với chén rượu nhỏ, mỗi lần một ngụm, qua lại mấy lượt đã sạch trơn.

Trình Thù Nam chưa trả lời thì Lương Bắc Lâm đã cười nói: "Em ấy dị ứng, xin miễn vậy."

Có người tầm tuổi Lương Bắc Lâm trêu ngay: "Thật hay đùa đấy? Quản lý nghiêm thế cơ à."

Biểu cảm của Lương Bắc Lâm nghiêm túc, phảng phất nụ cười, gã đáp "Thật mà".

Nghe vậy mọi người đều cười cười thông cảm, nói tiếp sang chuyện khác.

Có Lương Bắc Lâm ở đây nên Trình Thù Nam cũng không phải xã giao gì mấy. Chỉ có lúc chủ tịch Lý hỏi thăm thì cậu lịch sự trả lời mấy câu, thời gian còn lại không hề ngẩng đầu.

Đồng thời không hề nhìn thẳng Lương Bắc Lâm lần nào.

Bữa ăn kết thúc khá sớm, tăng hai còn hoạt động khác nữa. Nhưng Lương Bắc Lâm có người đi cùng, mọi người đều ăn ý tự hiểu, khách sáo tiễn cả hai về rồi mới quay lại triển tiếp.

Thực ra kể cả không dẫn Trình Thù Nam theo thì thường Lương Bắc Lâm cũng sẽ không tham gia những buổi tụ tập ngoài lề sau ăn, đối với gã đi xã giao đạt đến mục đích là được, không cần thiết phải duy trì bồi dưỡng tình cảm thừa thãi thêm.

Lên xe Trình Thù Nam vẫn im lìm, nghiêng đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Lái về đến tận nhà, cả hai lần lượt đi từ dưới hầm để xe lên tầng. Trình Thù Nam đi trước, bước bép bép bép nhanh như gió, một đầu khăn quàng cầm trong tay sắp quệt xuống đất tới nơi mà cậu chẳng nhìn thấy, suýt thì giẫm phải.

Chờ Lương Bắc Lâm đi vào nhà thì Trình Thù Nam đã mất hút từ lâu.

Tắm rửa xong, Lương Bắc Lâm ném quần áo vào túi zip rồi để ra hành lang ngoài cửa, mai người giúp việc đến sẽ tiện cầm đi vứt. Gã bị ám ảnh nghiêm trọng với việc phải sạch, quần áo dính mùi rượu rồi là không dùng nữa.

Trùng hợp đúng lúc Trình Thù Nam cũng mở cửa đi ra, cậu mặc quần áo ngủ rộng thùng thình, bất ngờ chạm mắt với Lương Bắc Lâm, thế là dời mắt đi ngay.

Phòng cậu nằm chéo với chỗ Lương Bắc Lâm đang đứng, Lương Bắc Lâm sừng sững ở cửa không hề có ý định đi vào làm Trình Thù Nam hơi lúng túng không biết nên đi ra tiếp hay là quay vào phòng.

"Làm gì đấy?" Lương Bắc Lâm hỏi.

"... Lấy hoa quả." Trình Thù Nam quay mặt tránh, cắn răng bước tiếp ra ngoài.

Lúc đi ngang qua Lương Bắc Lâm, cánh tay bị kéo giật lấy thật mạnh.

Lương Bắc Lâm nhìn cậu: "Ở nhà tôi, ăn hoa quả của tôi, lại còn mặt nặng mày nhẹ với tôi."

Giọng điệu rất phẳng lặng, không có vẻ dao động gì, Trình Thù Nam không thể phán đoán nổi câu này là đùa hay là thật.

"Ừ đấy, em không có nhà mà về, ăn của anh ở chỗ anh, lại còn không biết điều thế nữa. Anh mắng em cũng phải thôi, em đúng là cái đồ bỏ đi vô tích sự chả làm được của nợ gì."

Tâm trạng tích tụ bao hôm bỗng dưng bùng nổ ngay giây phút này.

Đến đây xong bản thân cậu cũng không rõ rốt cuộc là tại sao nữa, chắc chắn là có nguyên nhân từ người nhà rồi, nhưng còn một ý nghĩ sâu thẳm trong đáy lòng mà cậu không muốn thừa nhận, cậu muốn chứng minh cho Lương Bắc Lâm thấy rằng mình không phải đứa vô tích sự, dù chưa đủ sức xoay chuyển tình hình song cậu cũng có thể gắng sức nỗ lực, góp phần cải thiện chút ít.

Nhưng bữa ăn hôm nay khiến cậu bừng tỉnh ngộ ra mình đã ngây thơ nhường nào.

Giữa buổi cậu đi vệ sinh, nghe thấy hai người đang rửa tay bên ngoài tán gẫu mấy câu, một người bảo: "Hóa ra vẫn chưa bỏ nhau."

Người kia đáp: "Đúng bất ngờ thật."

Cậu nấn ná trong nhà vệ sinh một lúc rất lâu rồi mới về chỗ, hiểu ra là kể cả cố gắng nữa nữa nữa, thì trong mắt người khác mình vẫn chẳng là gì, thậm chí việc Lương Bắc Lâm chưa đá cậu cũng đáng thảng thốt lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!