Chương 11: (Vô Đề)

Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Suốt cả buổi tối đầu óc Trình Thù Nam toàn thơ thẩn tận đâu. Cậu không giỏi che đậy, có tâm sự gì cũng lồ lộ hết ngoài mặt, còn cứ lúc lúc lại lén liếc Lương Bắc Lâm chứ.

Lương Bắc Lâm không hỏi, tỉnh bơ ăn cơm xong vào thư phòng làm việc tiếp.

Quả nhiên, chưa đến 10 phút tiếng gõ cửa đã vang bên ngoài.

Trình Thù Nam dáo dác thò đầu vào, tầm mắt lửng lơ tứ phía, mãi chả dám nhìn thẳng Lương Bắc Lâm.

Lương Bắc Lâm đeo kính ngẩng lên đằng sau màn hình máy tính, thoáng cau mày nhìn Trình Thù Nam, ý bảo cậu có gì thì nói đi.

Trình Thù Nam mím môi, chỗ má bánh bao mềm mại phình ra, đôi mắt mở tròn xoe, tựa như con mèo Ragdoll rơi vào giữa cuộc giao tranh mà vẫn chẳng có gì làm vốn liếng.

Mèo.

Tự dưng Lương Bắc Lâm nhớ ra con mèo tên "Chít Chít" của Trình Thù Nam, bị giữ ở trung tâm dịch vụ xã hội từ đó tới giờ. Gã đã chờ Trình Thù Nam chủ động suốt mấy hôm, chỉ cần Trình Thù Nam nhắc đến, con mèo thôi ấy mà, Lương Bắc Lâm sẽ đòi nó về.

Cái vẻ khúm núm xin xỏ thế kia chắc là vì mèo rồi.

"Đại Bắc à," Trình Thù Nam lại gần bàn làm việc, sát với Lương Bắc Lâm hơn, xong do dự rụt rè lên tiếng, "hôm nay luật sư Chu bảo em là, Xương Tồn có thể giữ lại được một mảng, anh ấy bảo, nếu như có người đồng ý cung cấp viện trợ tài chính..."

Hóa ra không phải vì mèo.

Con ngươi Lương Bắc Lâm u ám hẳn đi, gã nhìn qua thôi đã biết cha con nhà họ Trình đang toan tính những gì. Gã chỉ vừa mới chặn đứng đường sống của đối phương là thoắt cái đối phương đã mò sang đến tận Trình Thù Nam, định thăm dò thử giới hạn của Lương Bắc Lâm, đồng thời xem xem gã có thể làm đến mức nào vì Trình Thù Nam.

Tục ngữ bảo gừng càng già càng cay, Trình Tồn Chi bị dồn vào đường cùng thì lại ngây thơ thế à.

"Xem ra mấy hôm tôi đi công tác em làm nhiều thứ phết nhỉ, biết nghiên cứu cả mấy cái này rồi đấy."

Lương Bắc Lâm mở miệng cái đã bóng gió. Trình Thù Nam luống cuống nhìn gã, cảm giác xấu hổ vì bị nhìn thấu trong nháy mắt.

"Tái cấu trúc, tài trợ hay là xin vay? Có phải luật sư của anh em bảo em là chỉ cần giữ được mảng nghiệp vụ này là nhà họ Trình sẽ còn hi vọng, còn tôi thì là người yêu em, chỉ cần xin xỏ, tôi giúp một tay đơn giản lắm ấy mà đúng chưa?"

Trông biểu cảm thảng thốt của Trình Thù Nam là Lương Bắc Lâm biết mình đoán trúng phóc.

"Trình Thù Nam, cái đống nát bét nhà em nó nhoe nhoét cùng cực rồi, không phải ai cũng đỡ nổi đâu." Lương Bắc Lâm tháo kính ra, đáy mắt trầm lắng như băng, "Chuyên môn của Tịnh Giới với Xương Tồn không liên can gì nhau, tôi miễn cưỡng tiếp nhận thì cũng được thôi, nhưng tại sao phải làm thế."

Tại sao.

Một loạt lời phản bác khiến Trình Thù Nam nghẹn họng ngắc ngứ, chẳng lẽ phải đáp "Vì anh là bạn trai em" ư?

Thực ra trong bụng cậu cũng mù mờ về việc liệu Lương Bắc Lâm có giúp không, công tư rạch ròi, Trình Thù Nam hiểu, dù là bạn trai cậu thì Lương Bắc Lâm cũng không có nghĩa vụ phải hỗ trợ vô điều kiện.

Nhưng cậu không ngờ là Lương Bắc Lâm gạt đi vô tình dứt khoát thế.

Gương mặt Lương Bắc Lâm vẫn điềm tĩnh như thường, song gã đã miết lấy hổ khẩu tay mình, ấy là thói quen vô thức lúc cực kì phẫn nộ. Thực ra Trình Thù Nam rất ít khi chứng kiến Lương Bắc Lâm bực tức, đối phương luôn rất điềm tĩnh thậm chí lạnh nhạt, đối xử với mọi người xung quanh khá ôn hòa, làm việc khôn ngoan tỉnh táo, hiếm thấy giận dữ.

"Anh không giúp thì thôi," Trình Thù Nam cúi đầu, gắng sức mở căng mắt ra, đè nén cái ướt át nơi viền mắt mình, "sao phải gắt gỏng thế."

Bầu không khí im lìm tĩnh mịch.

Cảm giác không khí xung quanh nặng nề cứ như có hình hài trọng lượng thật, đang đè lên người Trình Thù Nam, khiến cổ họng cậu nghẹn ứ.

Mãi thật lâu sau, cậu bắt đầu lắp bắp lảm nhảm: "Vậy để em nghĩ thêm... nghĩ thêm cách khác."

Lương Bắc Lâm ngồi sau chiếc bàn làm việc, một tập báo cáo nghiên cứu công nghệ cao đặt bên tay, gã hơi nâng cằm nhìn người đối diện, rõ ràng đang ngồi mà khí thế còn chèn ép hơn cả Trình Thù Nam đang đứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!