Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Trình Thù Nam đạp trên nền tuyết đọng lép bép đi vào, trong nhà đang sáng đèn, cậu bỏ balo cởi giày ở huyền quan, nhanh chóng để ý thấy hai cái vali đặt ngay phòng khách.
Tiếng bước chân vang lên trên cầu thang, Trình Ẩn xách một đống đồ đi xuống, đây là lần đầu hai anh em gặp nhau suốt gần 2 tháng nay.
"Anh," Trình Thù Nam xỏ dép lê bước lại gần chào Trình Ẩn, giọng có vẻ bất ngờ lẫn mừng rỡ, "anh về từ bao giờ đó?"
"Buổi chiều vừa về đến nhà." Trình Ẩn tránh cái tay đang định đỡ của Trình Thù Nam, "Nặng đấy, để anh tự cầm."
Trình Thù Nam đi theo sau anh trai, gương mặt ngấm giá rét còn chưa tan hết, hai má đỏ ửng lên.
"Thế giờ là anh đang?"
"Ừ, phải đi luôn bây giờ."
Trình Thù Nam chớp mắt mấy cái, đứng lại sau lưng anh trai, gần như không tiếp thu nổi.
Trình Ẩn sắp xếp lại đồ đạc trong tay, nhét cả vào một balo, sau đó đi vào tủ xách thêm chiếc vali nhỏ màu hồng hình My Melody ra. Hình như chờ xong xuôi hết mới nhớ ra phải giải thích với em trai mấy câu.
"Đi châu Âu, thăm ba xem sao đã."
"Ồ..." Một lúc lâu sau Trình Thù Nam mới bật ra thành tiếng.
Dạo này công ty gặp một số vấn đề, tuy ở nhà chẳng ai bảo hết nhưng Trình Thù Nam có thể cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của nó, không thì ba cũng đâu sốt ruột tới độ mắc bệnh tim phải nằm viện. Anh trai lại càng bận bịu tối mắt tối mũi, mười mấy hai mươi hôm không về nhà cũng là chuyện thường, thậm chí lần này chị dâu dứt khoát dẫn hẳn cháu gái An An về luôn nhà mẹ đẻ ở.
Cậu đã hỏi dò anh trai mấy lần, Trình Ẩn chỉ úp mở qua loa là không sao đâu, dặn cậu "yên tâm học hành", không phải lo những việc khác.
Nhưng càng ngày bầu không khí trong nhà càng ảm đạm, đầu tiên là ba phải chuyển sang một bệnh viện tư nhân bên châu Âu chờ mổ, anh trai cũng biến mất tăm hơi. Còn tháng nữa đến Tết mà người làm ở nhà đã nghỉ phép hết, tòa nhà bình thường rộng lớn rôm rả bỗng dưng còn lại có mỗi mình Trình Thù Nam.
Trình Thù Nam ngồi xổm đối diện Trình Ẩn, dõi theo Trình Ẩn mở khóa vali nhỏ, để mấy món đồ chơi An An thích vào.
Cậu hỏi: "An An cũng đi ạ?"
Trình Ẩn cúi đầu xếp đồ, không nhìn cậu: "Ừ."
"Nửa tháng nữa là em được nghỉ đông rồi, hay là em xin ——"
"Mày không cần lo chuyện phẫu thuật của ba đâu, không vấn đề gì lớn, không nhất thiết phải nghỉ học." Trình Ẩn cắt lời Trình Thù Nam, "Anh dẫn An An sang trước chơi mấy hôm, ba cũng nhớ cháu nó, chờ bao giờ mày nghỉ anh quay lại đón mày, mình đón năm mới ở châu Âu luôn."
"Ồ..." Trình Thù Nam hơi xẹp miệng, trước nay cậu làm gì cũng do người nhà quyết, không phải ba thì là anh, về sau yêu đương thế là lại thêm một bạn trai nữa.
Nếu Trình Ẩn nói vậy rồi thì cậu làm theo là được.
Trình Thù Nam nhìn theo Trình Ẩn kéo khóa vali lại, cậu hỏi: "Anh ơi, công ty không sao chứ ạ?"
Tay Trình Ẩn khựng lại, anh ta đáp ngay: "Không sao."
"Thế thì tốt quá rồi." Trình Thù Nam thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười rất là vô tư, lại quay qua lải nhải thủ thỉ với Trình Ẩn, kể các loại chuyện ở nhà ở trường.
"Mọi người đi hết em ở nhà một mình sợ ơi là sợ. Mấy hôm trước tuyết lớn lắm, buổi tối ra ngoài cứ trắng xóa trông ghê cả người, còn chả có ai quét dọn nữa."
Trình Thù Nam thỏ thẻ oán trách.
Trình Ẩn lặng lẽ nghe một hồi, đột nhiên nói: "Nếu ở một mình sợ quá thì mày sang chỗ Lương Bắc Lâm mấy hôm cũng được."
Đầu tiên Trình Thù Nam chưa nhảy số kịp, sau đấy lúc hiểu ra ý anh trai thì đỏ bừng mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!