-
"Được rồi. Tử Yên đến giờ phải đi ngủ rồi.. Cháu mau ngủ đi nào"
Thím Tô cả ngày bỏ thời gian ra chăm sóc Hạ Tử Yên, một chút mệt cũng không có.
Ở Trình Gia bao nhiêu năm qua không khí lúc nào cũng nặng nề, nay lại có một cô bé xinh xắn đáng yêu thế này.. Trong nhà bỗng có sinh khí vui tươi khác hẳn..
-Vâng ạ
Thím Tô kéo chăn đắp lại cho cô bé rồi mới tắt đèn phòng, chừa lại đèn ngủ mới rời đi.
Cánh cửa vừa đóng, Hạ Tử Yên liền leo xuống giường, chạy nhanh bên cửa sổ nhìn ra cổng lớn...
Cắn cắn môi buồn rầu suy nghĩ
"Sao giờ này chú đẹp trai còn chưa trở về. Chẳng lẽ chú nói dối Yên Yên"
Đầu muốn gục xuống thành cửa hai mắt híp lại vẫn ngoan cố không chịu về giường...
Cạch
Bất ngờ tiếng vặn chốt cửa.. Hạ Tử Yên nín thở nhón chân chạy về giường, kéo chăn nhắm mắt lại, một chút dấu tích cũng không thể nhận ra..
Tô Uyển trên tay cầm lấy một túi đen, môi nhếch lên nhìn khuôn mặt non nớt đang say ngủ...
Bàn tay kéo chiếc chăn nơi gót chân của Hạ Tử Yên, mở lấy dây buộc túi, túi đen nghiêng ra từng con chuột con tòan thân trần trụi đỏ hỏn nheo nhóc, trong bao còn có hai con chuột nhắt màu đen, kêu chít chít, vừa được thoát ra chúng bò vào trong chăn.
Tô Uyển cười khảy rồi nhìn những con chuột, rùng người một cái nhanh chân ra khỏi phòng..
Lúc cánh cửa chưa đóng Hạ Tử Yên đã hé mắt thấy được bóng lưng từ phía sau của Tô Uyển, có điều cô bé thắc mắc không biết bà ta vô đây để làm gì...
Bất ngờ toàn thân nhột nhột, có cái gì đó mềm mềm chui vào váy mình.. Hạ Tử Yên cảm thân lông tơ trên người dựng đứng..
Cô bé liền mở đèn phòng... Lật chăn ra, khuôn mặt tái mét khóc thét lên rồi trèo xuống giường..
Dưới chăn là lũ chuột nheo nhúc đang làm ổ trên váy cô...
-A.....
Đây là tiếng hét thất thanh mà Trình Hạo Nhiên nghe được khi bước vào nhà..
Dĩ nhiên trong ngôi biệt thự dù cách âm tốt cách mấy, trong đêm khuya điều bị tiếng hét của Hạ Tử Yên làm cho kinh hoàng, mọi người hớt hảy điều chạy ra khỏi phòng.
Cô bé sợ hãi toàn thân run rẩy chỉ biết là chạy ra khỏi căn phòng đấy.. đến khi gặp Trình Hạo Nhiên ngay cầu thang..
Nước mắt rơi như thác đổ ướt đẫm cả khuôn mặt bé con. Chẳng màn vẻ mặt lạnh giá của anh cứ thế nhào vào người ôm chặt lấy anh khóc nức nở..."Chú ơi! Huhu thật đáng sợ.. đáng sợ.."
Đến bây giờ toàn thân gai óc còn râm ran, cảm giác ghê tởm vẫn xoay quanh..
Phát hiện thân thể Hạ Tử Yên run rẩy dữ dội.. Trình Hạo Nhiên liền bế cô bé lên, nhưng anh thật ra không biết làm sao dỗ dành con nít.. Chỉ là tốt bụng không đẩy cô bé ra để cho cô bé ôm lấy cổ anh khóc nức nở..
-Chuyện gì?
Trình Cẩn Long bước ra thấy một màn này, liền hỏi Trình Hạo Nhiên.
-Cháu không biết..
Anh thật không biết cũng đang tò mò chuyện gì lại khiến cô nhóc sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy đến vậy..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!