Hạ Tử Yên đến đồn cảnh sát hai mắt đỏ hoe.. Lúc này Tần Bửu cũng đưa luật sư đến..
Bọn họ chỉ có thể ngồi chờ, qua một lúc mới có người ra tiếp.."Xin lỗi Tần Trợ lí. Đây là vụ án nghiêm trọng.. Hiện giờ các người không thể gặp Trình Hạo Nhiên.."
Vì đây là vụ gian lận thuế Tại Mỹ.. Liên quan đến quốc tế nên mọi thứ trở nên khó khăn...
Tần Bửu gật đầu cám ơn chỉ biết bất lực ra về.."Tử Yên à. Cháu về nhà nghỉ đi.. Khi nào phía cảnh sát cho gặp thiếu gia. Chú sẽ gọi cho cháu được không"
Hạ Tử Yên cắn môi, cũng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu....
Cô xoay đầu nhìn vào trong đồn cảnh sát một lần nữa rồi mới ngồi vào xe...
Tần Bửu nhìn chiếc xe chạy khuất, quay sang nhìn luật sư đi cùng.."Tôi còn có chuyện giải quyết. Cậu về trước đi"
-Vâng..
Chiếc xe băng băng trên đường.. Hạ Tử Yên ôm lấy thân thể đang lạnh run của mình..
Lúc chiều mọi thứ còn tốt mà, trên người cô còn hơi ấm của anh, sao giờ này anh lại không còn bên cạnh...
Nhiên! Bây giờ anh ra sao rồi.. Trong đó lạnh lẽo làm sao anh có thể ngủ..
Lúc tối anh còn chưa ăn gì.. Thức ăn trong đó anh có ăn được không?
Rất nhiều câu hỏi được đặt ra.. Hạ Tử Yên suy nghĩ lung tung một lúc, nước mắt lại ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp.. Nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa xe mà lòng cô lạnh lẽo cô đơn đến không thở nỗi..
Khi về đến nhà, cô liền đi thẳng lên phòng vùi cả cơ thể mệt mỏi vào chăn.. Ôm lấy cái gối anh hay nằm hít lấy hơi ấm mùi hương chỉ thuộc về anh..
-Nhiên.. Nhiên...
Nỗi sợ hãi khiến cô không ngừng run rẫy.. Cô chưa bao giờ lo sợ như lúc này.. Chưa bao giờ thấy mình nhu nhược bất lực như bây giờ..
Không được cô không thể khóc nữa..
Nếu lúc này cô sinh bệnh sẽ làm anh lo lắng..
Đúng rồi ngày mai cô lại đến đồn cảnh sát tiếp tục, biết đầu bọn họ sẽ cho cô gặp anh..
Hôm nay không được thì ngày mai, ngày mai không được sẽ ngày kia... Chỉ cần gặp được anh chuyện gì cô cũng không ngại...
Nghĩ thế Hạ Tử Yên leo xuống giường, vào phòng tắm rửa.. Tẩy luôn khuôn mặt trang điểm để bị nước mắt làm nhòe...
Sáng sớm ngày hôm sau Hạ Tử Yên dậy rất sớm, vốn dĩ tối hôm qua cô cũng không thể chợp mắt..
Cô muốn đến đồn cảnh sát xem tình hình thế nào, thay vì ngồi ở nhà cô không yên tâm..
Những nhân viên cảnh sát người đi qua kẻ đi lại điều đưa mắt nhìn Hạ Tử Yên...
Cô đã ngồi hơn bốn tiếng, hỏi rất nhiều người nơi đây, nhưng ai cũng nói không biết.. Bảo cô chờ người phụ trách vụ án này về..
Cô đợi lâu rất lâu nhưng vẫn chưa đợi được..
Lúc này có một người đàn ông trẻ tuổi khuôn mặt góc cạnh sắc nét, vừa bước vào đã đặt mặt vào cô, trên môi anh ta còn nhếch nhẹ..."Sếp. Cô gái này đợi sếp lâu lắm rồi"
Hạ Tử Yên vừa nghe người cảnh sát nói với người đàn ông đó.. Cô như bắt được vàng không giấu nổi vui mừng bước đến trước mặt anh ta.."Tôi.. Tôi là vợ của Trình Hạo Nhiên tôi muốn gặp anh ấy.. Có được không?"
Người đàn ông nheo đôi mắt như chim ưng của mình quan sát cô..
Sau đó bên môi treo nụ cười, lắc đầu ánh mắt đa tình nheo lại không một chút đứng đắng nói.."Cô bé. Thời gian này em chưa thể gặp chồng em được.. Bất quá..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!